Bên ngoài chiến trường Hoang Cổ loạn thành một mớ bòng bong!
Trên trời, mười hai vị Thánh Quân điên cuồng giao chiến. Giữa không trung, Thiên Huyền Tử một mình đấu bốn, lại thêm năm vị Thánh Tôn cũng đang đối chiến ác liệt.
Dưới đất, Tiểu Băng Phượng đang đọ sức với Thánh Quân áo đen. Thái cổ Long Viên thì đại chiến thái cổ Cửu Lê - thực chất là cuộc đối đầu giữa mèo đen và mèo trắng.
Bất kể là Long Viên hay Cửu Lê đều là hung thú sinh ra từ thái cổ. Mèo đen của Lâm Nhất và mèo trắng của Thiên Huyền Tử đều kế thừa huyết mạch của chúng, chứ không phải hung thú thái cổ phục sinh thật sự.
Có điều, theo tu vi tăng lên và huyết mạch không ngừng được khai mở, rồi cũng sẽ hóa thành hung thú thái cổ đúng nghĩa.
Trên trời dưới đất đều loạn cả lên.
Đây mới là một trận thánh chiến thực thụ: mỗi cảnh tượng đều vượt quá sức tưởng tượng của người thường, sự hung hiểm không sao diễn tả nổi.
Chỉ cần bị dư chấn quét qua cũng đủ lãnh vết thương chí mạng, chết mà còn chẳng biết mình vì sao mà chết.
Mọi người đã rút lui rất xa, lui xa tận vạn dặm, nhưng lại chẳng nỡ thật sự rời đi.
Một là vì tò mò muốn biết sóng gió lần này rốt cuộc sẽ kết thúc ra sao, và Lâm Nhất ở tâm bão sẽ có kết cục thế nào.
Lâm Nhất!
Cái tên ấy đã thành truyền kỳ thiếu niên trong lòng mọi người. Chỉ cần hắn trưởng thành, tương lai tất sẽ độc bá Hoang Cổ, trấn áp Đông Hoang, đủ sức tranh cao thấp với các thiên kiêu cái thế của cả kỷ nguyên Thần Long.
Chỉ cần hắn trưởng thành, không chỉ Kiếm Tông được lợi, mà cả Hoang Cổ Vực cũng sẽ theo đó mà hưng thịnh.
Mười tám năm trước, khi Kiếm Kinh Thiên còn đang ở đỉnh cao, Hoang Cổ Vực náo nhiệt vô cùng. Thỉnh thoảng có thiên kiêu của các thánh địa đến bái kiến, thậm chí các vị Thánh tử ở tận đế quốc Thần Long cũng vì Kiếm Kinh Thiên mà kéo đến.
Tinh Quân, Thần Đan, Long Mạch - Kiếm Kinh Thiên từng đứng đầu cả ba bảng. Vị thiên kiêu chấn động toàn bộ Đông Hoang ấy đã khiến Hoang Cổ Vực một thời náo nhiệt vô cùng.
Nếu lại cho Kiếm Kinh Thiên thêm chút thời gian, qua những cuộc giao lưu, va chạm như vậy, những kẻ kiệt xuất của các thế lực khác trong Hoang Cổ Vực ít nhiều cũng sẽ thu được không ít lợi ích.
Nhưng nay thì khác hẳn: Kiếm Kinh Thiên ra đi, cả Hoang Cổ Vực bỗng trở nên vắng lặng, lạnh lẽo.
Chỉ nghe nói các thiên kiêu kiệt xuất của các tông môn trong Hoang Cổ Vực ra ngoài lịch luyện, hiếm khi nghe nói có người từ bên ngoài ghé thăm.
Sự đối lập ấy, chỉ ai thật sự trải qua mới hiểu.
Hiện giờ, chưa nói đến việc liệu Lâm Nhất đã vượt qua Kiếm Kinh Thiên hay chưa, chí ít hắn cũng chắc chắn đã chạm tới đẳng cấp của Kiếm Kinh Thiên năm xưa. Ai nấy đều thấy ở hắn một tia hy vọng.
Ánh sáng từng có của Hoang Cổ Vực, của các Thánh địa đang bừng cháy lại nơi hắn.
Nếu hắn chết rồi, e là ngay cả đối thủ cũng sẽ thấy tiếc nuối.
Ngoài ra, sở dĩ mọi người còn chưa đi còn một nguyên do rất quan trọng khác: cuộc đại chiến cỡ này quá hiếm có.
Các quy tắc Thánh Đạo tràn ngập khắp hư không, dẫu nhất thời chưa thể lĩnh ngộ hết, nhưng cứ quan sát rồi cũng sẽ ngộ ra được nhiều điều.
Huống chi còn có cả những trận giao tranh cấp Thánh Tôn. Không dám nói nghìn năm khó gặp thì trong trăm năm e cũng khó có trận nào lớn đến vậy.
Bao nhiêu cường giả kẹt ở cảnh giới Sinh Tử há dễ bỏ qua cơ hội ngàn vàng này.
Đại chiến càng lúc càng kịch liệt. Cùng với việc Tiểu Tặc Miêu và Tiểu Băng Phượng đã xuất chiến, Lâm Nhất thừa cơ vận công trị thương, cục diện trong thời gian ngắn rơi vào thế giằng co.
Thiên Huyền Tử đang lấy một địch bốn giữa không trung, bỗng phân tâm liếc nhìn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười. Ánh mắt ông ta dừng lại trên con mèo Cửu Lê của mình, dường như còn quan tâm con mèo ấy hơn cả Lâm Nhất.
Không biết có phải ảo giác không, thế cục giằng co này tựa hồ là do Thiên Huyền Tử cố ý tạo ra.
…
Cùng lúc đó, trên núi thánh Kiếm Tông.
Đây là ngọn núi thánh tồn tại từ thượng cổ, thánh mạch trong núi vạn năm không dứt, là căn cơ của toàn bộ sơn môn Kiếm Tông.
Động phủ ở rừng đào của Dao Quang Kiếm Thánh nằm ngay tại đây. Cảnh sắc vẫn như xưa: hoa đào nở ngút ngàn, đỏ hồng như lửa, đâu đâu cũng là hoa, sinh cơ dào dạt.
Sâu trong rừng đào, bên hồ Thánh Thủy, Dao Quang đứng lặng.
Nước hồ như mặt gương, gợn sóng lăn tăn. Những cảnh tượng ngoài chiến trường Hoang Cổ đều hiện rõ trong màn gương nước ấy.
Dao Quang nhìn xuống hồ, vẻ mặt đầy thương cảm, vẻ già nua hiện rõ.
Ông ấy thật sự đã già rồi... Sống quá lâu, vô địch quá lâu, rốt cuộc cũng chẳng thắng nổi năm tháng vô tình.
Khó thành Đế!
Từ xưa đến nay, biết bao kẻ thiên tư tuyệt luân đều bỏ mạng trước cửa ải này.
Đế Quan khó phá, phá không nổi, mạnh như Dao Quang rồi cũng chỉ còn con đường chết.
Vút!
Một ông già xuất hiện sau lưng Dao Quang. Dao Quang chẳng cần quay đầu cũng biết là ai: người có thể tùy ý xuất hiện trong động phủ của ông ấy, ngoài sư đệ Trần Quang, người trấn giữ điện U Minh thì còn là ai được nữa.
"Thực lực của Thiên Huyền Tử... e Mộc Huyền Không chống không nổi, những người khác cũng khó mà chống nổi".
Trần Quang liếc nhìn một cái, mở miệng thẳng thừng.
Dao Quang gật đầu: "Hắn đang đợi ta".
"Sao hắn lại có tự tin đến vậy?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất