Ánh mắt Lâm Nhất bùng lên sát ý, hắn cầm chặt chiếc ô, chạy băng băng trên những tảng đá lao thẳng về phía Thánh Quân áo đen.
Vút vút vút!
Khi vuốt rồng rút về, Thánh Quân áo đen vừa mới đứng dậy, thì Lâm Nhất đã đến ngay trước mặt ông ta.
“Chết!”
Lâm Nhất phong mang ác liệt, không chút do dự đâm thẳng chiếc ô ra ngoài.
Vút!
Thánh Quân áo đen phun ra ngụm máu, nắm chặt lấy chiếc ô, ông ta đau đớn hét lên, giận dữ nói: “Ta đường đường chính chính là Thánh Quân, con kiến hôi như ngươi muốn giết ta, ngươi đừng có mơ.”
Phụt!
Nhưng chiếc ô được khép vào như thanh kiếm, tốc độ quá nhanh, hoàn toàn vượt qua dự liệu của đối phương, đâm xuyên qua thánh thể đã bị thương nặng, xuyên thẳng qua tim.
Tượng thánh của Thánh Quân áo đen đã bị phá hủy, thánh thể bị trúng đòn từ vuốt rồng chí tôn, từ lâu đã vô cùng yếu ớt, căn bản không thể ngăn nổi đòn này.
“Ngươi...”
Con ngươi ông ta đột ngột co rút, cảm nhận được sức sống của bản thân đang điên cuồng trôi đi.
Chuyện này… Sao có thể?
Ta phải chết trong tay kẻ chỉ là Long Mạch?
Hai mắt Thánh Quân áo đen mở to, không thể tin nổi, cho đến lúc này ông ta vẫn không dám tin thánh khí chí tôn đâm thủng được tim ông ta.
Thân thể Lâm Nhất lảo đảo, nhưng vẫn nắm chặt chiếc ô, không hề buông lỏng.
Hắn nghiến răng nhìn đối phương, lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ, người giết ngươi là người đứng đầu thiên lộ, đứng đầu bảng Tinh Quân, đứng đầu bảng Thần Đan, là truyền nhân của Dao Quang, là công tử Táng Hoa - Lâm Nhất!”
Ầm!
Lâm Nhất vừa nói vừa đâm chiếc ô sâu thêm vài tấc nữa.
“Ta đường đường chính chính là Thánh Quân, ngươi dựa vào đâu mà giết ta!!! Ngươi là ác quỷ!” Thánh Quân áo đen phát điên, phát ra tiếng đau đớn đến xé ruột xé gan.
Trong mắt Lâm Nhất hiện lên vẻ giễu cợt, khi nãy lúc đối phương ức hiếp hắn, đâu có nói như thế.
“Hừ, dựa vào đâu à? Lâm mỗ đi đến hôm nay, kẻ chết dưới kiếm đếm không hết, nhưng nếu tự hỏi thì đều là những kẻ đáng chết!”
Lâm Nhất nhìn đối phương, lạnh lùng nói: “Thánh Quân thì không thể giết sao? Chỉ cho phép ngươi ức hiếp ta? Những lời ngươi nói trước đó, bây giờ Lâm mỗ trả cho ngươi, ngươi không sai, hôm nay ta giết chính là con chó nhà ngươi!”
Mở!
Lâm Nhất nắm chặt chiếc ô Thương Long, cổ tay bất ngờ vặn mạnh.
Ầm!
Chiếc ô Thương Long Nhật Nguyệt xuyên qua lồng ngực lập tức bung ra, thân thể của Thánh Giả nổ tung ngay tại chỗ, chiếc ô bung mở ra trong máu thánh, rực rỡ như pháo hoa.
Vô số người nhìn thấy cảnh tượng này, toàn bộ đều bị dọa đến ngây người.
Cùng với cái chết của Thánh Quân áo đen, cả đất trời bỗng trở nên tĩnh lặng, bất kể là người của Huyền Thiên Tông, hay các thế lực đang quan sát trận chiến từ xa, tất cả đều sững sờ.
Mặc cho họ suy nghĩ thế nào, cũng không dám tin có Thánh Quân sẽ chết trong tay Lâm Nhất.
Trong thế giới yên lặng, chỉ còn tiếng tiêu của Tiểu Băng Phượng vang vọng, tiếng tiêu hòa cùng máu thánh tuôn rơi như mưa lớn, cảnh tượng ấy vừa bi tráng vừa đẹp đẽ đến thê lương.
Giữa cơn mưa máu, Lâm Nhất khoác bộ áo xanh.
Hắn chống ô, ngoảnh đầu nhìn Tiểu Băng Phượng đang thổi khúc Long Hoàng trên trời cao.
Từng giọt máu rơi tí tách lên mặt ô, rồi lăn xuống như những hạt ngọc, cảnh tượng người cầm ô giữa mưa máu, ngoảnh đầu nhìn, ai thấy qua cả đời cũng không thể quên được.
Xưa có Tử Diên, cảnh giới cấp Thánh chém thần linh.
Nay có Lâm Nhất, Long Mạch chém Thánh Quân!
Long Mạch chém Thánh Quân!
Dù cho thánh huyết đã hóa thành mưa to nhưng vẫn có người không tin Lâm Nhất thật sự đã giết chết Thánh Quân.
Đó là Thánh Quân đấy!
Trong kỷ nguyên Thần Long, võ đạo chia làm hai loại, một loại là nhân đạo, loại kia là thánh đạo.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất