Đôi mắt đẹp của Mặc Linh Nhi chăm chú nhìn Lâm Nhất, trong lòng thầm nói: “Mạnh quá, cho dù tên Mã Thanh này chưa lên bảng Long, cũng là cao thủ cảnh giới Long Mạch tầng bảy. Vậy mà trước mặt người này, nhẹ nhàng như vậy mà đã bị thương nặng, người này là tư nhạc của Đế quốc Thần Long sao?” 

 

Rất có khả năng! 

 

Đại hội Lang Nha sắp diễn ra, tư nhạc khắp nơi ở Côn Luân đều sẽ đến, thân phận người này chắc chắn không đơn giản. 

 

“Đi!” 

 

Mã Thanh phun ra ngụm máu, biết hôm nay định sẵn là không thể bắt được An Lưu Yên rồi. 

 

“Muốn đi, muộn rồi!” 

 

Chỉ thấy mặt hồ phát ra tiếng ầm, đỉnh lớn ầm ầm hiện ra, phía dưới đỉnh lớn, An Lưu Yên như phù dung ló khỏi mặt nước. 

 

“Đỉnh Thiên Tinh!” 

 

Cuối cùng đám người Mã Thanh cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, sắc mặt trở nên vô cùng hoảng loạn.

Khi đỉnh Thiên Tinh được giơ lên, ba người Mã Thanh đều hoảng loạn, không nghĩ ngợi gì lập tức quay người bỏ chạy. 

 

Rầm rầm rầm! 

 

Tiếng rồng gầm vang vọng trong đỉnh, vô số thánh dịch Chân Long nhanh chóng bị tiêu hao, bốc hơi hóa thành làn sương nhiều màu cuồn cuộn trào ra. 

 

Trong làn sương nhiều màu có bầu trời sao lấp lánh, uy áp cuồn cuộn lập tức bao phủ khắp nơi. 

 

“Chết đi!” 

 

Trong mắt An Lưu Yên lóe lên tia sáng lạnh lẽo, nàng ta giơ tay nhấc đỉnh lao tới giết. 

 

Bùm! 

 

Chỉ một đòn, Phương Nghiên và Chương Ưng chết thảm tại chỗ, Mã Thanh chống đỡ được chút, phun ra máu đập vào tường. 

 

Nhưng vừa định có hành động, đòn tiếp theo của An Lưu Yên đã tới, nàng ta ném đỉnh Thiên Tinh ra, lấy thế sấm sét giết chết ông ta. 

 

Dưới cú va đập của đỉnh Thiên Tinh toàn thân ông ta hóa thành bãi thịt nát, chết không nhắm mắt. 

 

Thì ra đỉnh Thiên Tinh mạnh đến vậy, Lâm Nhất nhìn thấy vậy, trong lòng thầm kinh ngạc. 

 

Trước đây hắn cũng từng thấy đỉnh Thiên Tinh tương tự ở những Thiên Tinh Các khác, khi đó ấn tượng vẫn còn khá sâu sắc. 

 

Bởi vì bên trong cất giữ gần mười vạn cân thánh dịch Chân Long, khiến Tiểu Băng Phượng đỏ cả mắt. 

 

Vút! 

 

Sau khi An Lưu Yên giết chết Mã Thanh, nàng ta đáp xuống mặt nước, toàn thân đều ướt đẫm, lộ ra thân hình uyển chuyển với những đường cong mềm mại, cùng với mảng lớn tuyết trắng khiến người khác xao động. 

 

Vù vù! 

 

Nàng ta tiến đến gần, hơi nước từ người nàng ta bốc lên, nhanh chóng làm khô quần áo trên người. 

 

Khi đến lầu gác, bước chân nàng ta lảo đảo suýt ngã xuống đất, Mặc Linh Nhi vội vàng chạy tới đỡ. 

 

Nàng ta đột nhiên vung tay, luồng ánh sáng bạc bay tới, Lâm Nhất giơ tay đón lấy, chính là chiếc mặt nạ Ngân Nguyệt trước đó bị An Lưu Yên lấy đi. 

 

“Có vẻ lúc nãy có chút hiểu lầm.” 

 

An Lưu Yên nhìn Lâm Nhất, mỉm cười dịu dàng, sau đó cúi người nói: “Ta xin được tạ lỗi với Lâm công tử.” 

 

Lâm Nhất đeo mặt nạ lên mặt, thản nhiên nói: “Vụ mua bán còn tiếp tục được không?” 

 

“Hôm nay nếu không nhờ Lâm công tử ra tay, e rằng ta đã mất mạng ở đây rồi, vụ mua bán này dù không thể cũng phải làm. Chỉ là ta có thắc mắc nhỏ, không rõ họ tên đầy đủ của Lâm công tử là gì, và gốc Huyết Long Sâm vạn năm kia từ đâu mà có?” An Lưu Yên nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Nhất, không hề rời đi. 

 

“Lâm Tiêu, Tiêu trong âm tiêu, Huyết Long Sâm là do trưởng bối trong nhà tặng.” 

 

Lâm Nhất bình tĩnh nói. 

 

An Lưu Yên thấy vậy, trong mắt cũng không lộ ra vẻ thất vọng, nói: “Công tử cho ta ba ngày, ba ngày sau hãy quay lại Thiên Tinh Các tìm ta, ta sẽ cố gắng thu thập thêm cho công tử ít Tuyết Liên Băng Thiên.” 

 

“Đây là tiền đặt cọc.” 

 

Lâm Nhất lấy ra gốc Huyết Long Sâm đặt lên bàn, trầm ngâm nói: “Hy vọng ba ngày sau, bà chủ An sẽ không làm ta thất vọng.” 

 

“Xin Lâm công tử dừng bước, không biết Lâm Tiêu công tử có thể tiết lộ chút về sư môn của mình được không. Trong chớp mắt mà công tử đã đánh trọng thương Mã Thanh, thực lực như vậy, tiểu nữ rất khâm phục.” An Lưu Yên bước lên. 

 

Lâm Nhất quay người nhưng không dừng bước, thản nhiên nói: “Chỉ là đánh lui thôi, mượn chút sức mạnh từ ngoại vật, không đến mức lợi hại gì.” 

 

Đợi đến khi Lâm Nhất rời đi, An Lưu Yên nhìn chằm chằm về hướng hắn khuất bóng, trong mắt lộ ra ánh sáng chưa từng có, mỉm cười nói: “Hắn là Lâm Nhất, nhất định là Lâm Nhất!” 

 

“Tiểu thư, cô bị ma nhập rồi à, hắn là Lâm Tiêu. Với tình cảnh bây giờ, dù có cho Lâm Nhất một trăm cái gan cũng tuyệt đối không dám xuất hiện ở Thiên Vực Tà Hải. Người như Lâm Nhất, cho dù chưa chết, cũng chỉ có thể xem như đã chết rồi.” Mặc Linh Nhi nói. 

eyJpdiI6ImxBWFg2MUM4cEI3a2hkTkZyTW5GYWc9PSIsInZhbHVlIjoiVWl1WGhsanhkUDlRRnpaZUhsRlhHckxHYlk0WTVORlRzVGJqQkxWUGFZUEQ1azlYMVE2V2dYUUZ6TzlLa1UreCIsIm1hYyI6ImMyYmMwOTIwNmVjNjgzMDIxNzEwYjAyZTVkMDE2OTA4MzQ1OGU0N2M3OGViYzI1OTkzZjk0ZmUxYTQ1OTQ2YjEifQ==
eyJpdiI6IkR5WEtodjhXWXlZTXhpblRDZG5zNXc9PSIsInZhbHVlIjoicnFtZDI2T2dCK1BVUytOcmRqOWRWM1ZwY2REU3VBNXFRYlV0RFVFbUs0b2Flbkdybk5ibE1tTXRZK2pPUXAya2F5TE5mWTlNdlFPZFNyN0padjFxMWI0N09FTXhzM3B2dmtGbnhWNlY5WkNUc3FuXC9NM3pLaFdpXC9FVk42OU9WNjRWbTRsM0h3SjBhRG1wcEZlTDVITjIzaFlkUmkyaTR1VlhtT0pDRGtNNys3bW9ZR3BCK0hlNndKXC8yQjNINHFDWlUwa2grd0hRWUJSd0ZpSVFWOXNuSUROZnA4Q1hkNTBWMkpjb0JBOHJHZE5RemorbUJcLzJmaEpLamhQbnBZUXh2S3NQbEZzUE5BeE5GXC9JWWdrVzVoeGpjdjdhV2hxamRzRFpzU1hOeitSVmdRMmU5M2dVSjJsS09ncWR0SFF5c01ITEpyVGJrdjNHdVZhT3JQRzl2eG12VVJFSXhBWWZOWG4zeXg4RmIxTU5HKzlreWNsMmRpVlVTaXIxZ2dCWEIwakN4WE9VamhMQUFoUElWcUxzd0NSMlwvXC9cL2VoRWo3QXpmSzRaempZbmNjRHJUOE1mS2IwY254ODcrU2xlWTZxVG5qaTJOQnNsMkZRTm5EdWU3MG9xcGxPYmp6STFFa0NoT0dXdE5DSG14VXlTMHpQa29vdUQwQlNvb2htSXZmdmFKRU52TG9DK2JGcmw5Z25UbFlQblFwYThGNUVCcFhHcEhOYmZaYldhOWhRVVh6eXBJXC9Bb0dhUU10SmhxN2NVQ0VIcWprSEpERXFCZ2xraWRqVHpKWTBvYitsXC9GdFlZalBwNCtrK3VlR0lGd1hwc0pTMWZoaUpWQWRwQnkyRDZXVHpQRGlcL2k1bllQaG9CRnk4UGJ4RE5xM0xrWTJOZ09yMG5WXC9NSkd4TWk5U1c5ZlwvbWZteWZ0dGM5c2JYaTJMUVpTYUF3aVNneGh3TXU4ZmFteGNLUm9aZ0RGMUhoOWREQ3g3RmRycllNSm84cXBtVUt2ekorZTRhSm1LM3pVNzVMMlBCbzN3NjJ0c3BmUGNYV2h1QUx5alV0cGV5dWNTMkJzSXV2Y1dEM25sT0R4eUJaZmFNb0VZa2h0dVE4d1wvIiwibWFjIjoiMjQ0MzU2YjYxMDlkOWNkNjA0MTUwZDlkZmJlMGU3MzVkYmFjN2E3NjFiYmMwODI2YmU1OTE2ZWE5MGVlMGIwNCJ9

Mặc Linh Nhi phản bác: “Nhưng trình độ âm luật của Lâm Nhất tuyệt đối không thể cao đến vậy.”

Ads
';
Advertisement
x