Ở đây không có sự hiện diện của bất kỳ ai khác! 

 

Trên đỉnh núi tuyết có hồ thánh, giữa hồ thánh có người phụ nữ mặc váy đỏ, tóc dài tung bay, đang múa lượn giữa lòng hồ. 

 

Nàng ta rất mê người, có khí chất thần tiên thoát tục, vẻ mặt chuyên chú, đôi mắt như tinh linh tràn đầy linh khí. Vẻ đẹp của nàng ta không thể dùng lời để diễn tả, không thuộc về thế gian này, cũng không thuộc về tiên giới. 

 

Nàng ta chính là yêu tinh, yêu tinh hoàn mỹ đến mức không thể tìm ra chút khuyết điểm nào. 

 

Lâm Vãn và Lạc Thư Di đều là tuyệt sắc nhân gian, nhưng so với người phụ nữ này, lập tức trở nên lu mờ. 

 

Lâm Vãn nhìn người phụ nữ giữa lòng hồ, trên mặt lộ nụ cười, không khỏi cảm thán nói: “Tên Lâm Nhất kia, thật sự không biết gặp vận may gì, trong Huyền Hoàng Giới được Vi Vi để mắt tới, thật là hời cho hắn.” 

 

Sắc mặt Lạc Thư Di thì có phần u ám, nói: “Bây giờ Lâm Nhất sống chết chưa rõ, cũng không biết Vi Vi...” 

 

Người phụ nữ áo đỏ, chính là Nguyệt Vi Vi mà ngay cả Lâm Nhất cũng chưa từng gặp mặt. 

 

Hồi lâu sau, Nguyệt Vi Vi dừng lại, nàng ta khẽ nhíu mày, điệu múa này trong mắt người ngoài có thể sánh với thiên tiên, vậy mà nàng ta có vẻ không hài lòng. 

 

Nhưng khi nhìn thấy Lâm Vãn và Lạc Thư Di, trên mặt nàng ta nhanh chóng nở nụ cười, nàng ta chân trần chạy nhanh đến trước mặt hai người. 

 

“Lâm tỷ tỷ, Lạc tỷ tỷ, cuối cùng hai người cũng đến rồi!” Nguyệt Vi Vi nắm tay hai người cười nói, đôi mắt nàng ta rực sáng, “Mau kể cho ta nghe chuyện của Lâm ca ca đi.” 

 

Từ lâu nàng ta đã biết chuyện của Lâm Nhất ở chiến trường Hoang Cổ, nhưng nói chung không phải tận mắt chứng kiến, còn Lạc Thư Di và Lâm Vãn đều có mặt tại hiện trường. 

 

Chắc chắn biết chi tiết hơn, nàng ta đã đợi lâu lắm rồi, cuối cùng cũng chờ được hai người đến. 

 

Lâm Vãn và Lạc Thư Di nhìn nhau, đều khẽ cười khổ, rồi kể tỉ mỉ những trải nghiệm của Lâm Nhất tại chiến trường Hoang Cổ. 

 

Nghe xong, Nguyệt Vi Vi mỉm cười nói: “Lâm ca ca thật lợi hại, mới đặt chân đến Côn Luân có hai năm, mà đã có phong thái như thế.” 

 

Lạc Thư Di kinh ngạc nói: “Vi Vi, muội không lo lắng sống chết của hắn sao?” 

 

“Dĩ nhiên là lo rồi, nhưng Lâm ca ca sẽ không dễ chết như vậy đâu, huynh ấy từng chịu nhiều đau khổ trong Huyền Hoàng Giới, còn giết từ đầu đến cuối trong thiên lộ. Những lần vào sinh ra tử mà huynh ấy từng trải qua, ngay cả thánh tử của thánh địa cũng khó bì kịp, muốn giết huynh ấy không dễ đâu!” 

 

Nguyệt Vi Vi khẽ cười nói, trong tiếng cười đầy sự tin tưởng với Lâm Nhất. 

 

Lâm Vãn và Lạc Thư Di thấy vậy thì không nói thêm gì nữa, kể những trải nghiệm của hai người trong Thiên Vực Tà Hải, đồng thời cũng nói cho Nguyệt Vi Vi biết chuyện về Lâm Tiêu. 

 

“Cho hắn một chỗ sao?” 

 

Nguyệt Vi Vi mỉm cười nói: “Nếu thật đúng như lời tỷ nói, thì với thực lực đó, việc hắn gia nhập Cung Thiên Hương chắc chắn không có vấn đề gì. Chỉ là bây giờ có rất nhiều yêu nghiệt từ khắp nơi đến đây. Nếu hắn cứ thế mà vào, e rằng sẽ khó làm cho mọi người tâm phục khẩu phục, với hắn chưa chắc đã là chuyện tốt.” 

 

Lâm Vãn nói: “Vị công tử họ Lâm này không đơn giản đâu, e là sớm đã có thực lực của tư nhạc, rất có khả năng nắm giữ âm Thánh Hiền. Âm luật mà hắn diễn tấu có phong vị cổ xưa, chắc chắn có truyền thừa, bản thân hắn cũng phong thái tuyệt luân, vô cùng xuất chúng.” 

 

Nguyệt Vi Vi mỉm cười nói: “Lâm tỷ tỷ đánh giá cao quá rồi, có lợi hại bằng Lâm ca ca của ta không?” 

 

Lâm Vãn không nhịn được cười, nói: “Vẫn là Lâm công tử lợi hại hơn, nay danh hiệu công tử Táng Hoa, ai trong kỷ nguyên Thần Long mà không biết.” 

 

“Thế thì còn tạm được.” 

 

Nguyệt Vi Vi suy nghĩ hồi lâu, nói: “Vậy thì thế này đi, ba ngày sau các tỷ đưa hắn đến gặp Mộc trưởng lão, cứ nói là ta giới thiệu.” 

 

Lâm Vãn và Lạc Thư Di nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, có Nguyệt Vi Vi giới thiệu, suất này của Lâm Tiêu xem ra chắc chắn như đinh đóng cột rồi. 

 

“Hì hì, tạm thời đừng nhắc đến chuyện đó nữa, ở đây trò chuyện với ta chút đi. Ta vẫn chưa múa tốt điệu Cửu Thiên Huyền Vũ, sư tôn cũng không cho ta xuống núi, buồn chết đi được.” Nguyệt Vi Vi hơi tủi thân nói. 

 

Lâm Vãn nghe xong thì lập tức hiểu ngay rằng chắc chắn Nguyệt Vi Vi đã bị kìm nén lâu lắm rồi. 

 

Cửu Thiên Huyền Vũ do Cửu Thiên Huyền Nữ sáng tạo, tương truyền là vị thần thời thượng cổ, vũ khúc này kèm theo uy năng thần quỷ khó lường, là một trong mười đại huyền vũ của Côn Luân. 

 

Nếu luyện đến cảnh giới đỉnh phong, có thể làm rung động ba mươi sáu tầng trời, khiến muôn ngàn vì sao đều ảm đạm. 

 

Vũ khúc hoàn chỉnh đã thất truyền từ lâu, nay chỉ còn bản tàn, bốn nhạc phường lớn mỗi nơi giữ một bản. 

 

Việc tu luyện cực kỳ khó khăn, nhưng nếu nắm được, cho dù chỉ là nhập môn, cũng có thể phát huy uy lực kinh người.

Trong lúc đám người Lâm Vãn trò chuyện với Nguyệt Vi 

 

Vi, Lâm Nhất ở Thiên Tinh Các đã thuận lợi gặp được An Lưu Yên. 

 

   

 

An Lưu Yên lên đường trước nên đã đến thành Thánh 

 

Thiên Vực trước mười ngày. 

 

   

 

Sau khi An Lưu Yên nghe chuyện Lâm Nhất đã trải qua, lại 

 

nhìn tấm lệnh bài Lâm Vãn đã đưa cho hắn, ánh mắt nàng ta lóe lên, dịu dàng cười 

 

nói: "Thế cũng đỡ mắc công hơn được xíu, giờ cửa cổng của Tứ Đại Nhạc Phường 

eyJpdiI6IitNaXd5TnV0V09nRmM2cVd2ak1Ta1E9PSIsInZhbHVlIjoidWg4YjZsM3JzRDliYmFGMXQ4eHA1SHpWenVpejE3aHR3WUdUQ1Z6MGlISUdXXC9NTGxEc3VmbVJ3MVhUT3JqYTMiLCJtYWMiOiI0NmRjMDQyOTA5YjQ5OWRmYzNlZDQ3YjA5OGYwMmY0NmJkOGM2ZjIwNTY4NGUzYWI1ZjNmZGViZTZjMWNjNTY2In0=
eyJpdiI6IkZDVHJ0NUZOQlJCaytxWm4yV2ZiQ2c9PSIsInZhbHVlIjoia0c3MUZJdkp3NHBcL3ZUSXNacHMzU0NjYnhlN0Y0QnJCVTA3WVBWa3JCMjlGTWFnbTl6aGMwYTNpWCtXaGVneFFjNXNJZTl1VVZVUE5teUEwZFFvektPM1lheSt0Wlp0VFhPZzM4K3RoeWNKM29NSXdwNEFpWjJTeFBJMXloaXVtOWhMQWpSMWNpM2hhVjc2bStsMnlJS2h1dFNWazZWbFBmd3NrVGNBclg0dDZRemVJZGQ4S2h1VFpyaXJ3VlwvaHhqSDJFTU9tNEwyeVNibXh6U1l6djJ2ZmVSY0orS0owUEFmVGNza0dZb3FWZzVGWVRkdzhcL0VkdWZLUXU5MVdiUkhzVFp3ZVQxTFJ3RG5qN2RXbE5ZTmc9PSIsIm1hYyI6IjM1NjQxMGMxY2JiY2E5NGZiNTcxY2MwYjM5YmMzNTVmODVmMjg4ODRiMDQ0ODQ4NWEyYjJmNGM0N2IwMTg2YTYifQ==

đến vẫn nối liền không dứt."

Ads
';
Advertisement
x