Đúng lúc Lâm Nhất định rời đi, Khương Du dẫn theo mấy vị trưởng lão mặt mày u ám đi tới.
Lâm Nhất không hề nao núng, cười tủm tỉm nói: "Khương trưởng lão không hổ là cường giả cảnh giới Sinh Tử đỉnh phong, vết thương lành nhanh thật đấy."
Khương Du nén cơn giận nói: "Thánh trưởng lão bỏ qua cho ngươi nhưng không có nghĩa là ta cũng tha cho ngươi. Ở trong cung Thiên Hương lo mà ngoan ngoãn một chút, đừng để ta bắt được, ngươi tự lo liệu đi!"
Nói rồi Khương Du phẩy tay, quay người bỏ đi.
Có vẻ hồi nãy ta ra tay còn hơi nhẹ, lão già này chẳng rút được tí bài học nào, Lâm Nhất xoa cằm nghĩ thầm.
Ít phút sau.
Lâm Vãn dẫn Lâm Nhất đến một tòa nhà lơ lửng giữa không trung, trước khi đại hội Lang Nha diễn ra, hắn sẽ ở đây trong cung Thiên Hương.
Nơi có tên là Lăng Ba Các, không có người ngoài, nói chuyện thuận tiện hơn rất nhiều.
Lâm Vãn cũng không khách sáo với hắn, nghiêm mặt nói: "Ngươi cũng biết điều chút đi, hồi nãy ta với Thư Di bị ngươi dọa chết khiếp rồi đấy, Thánh trưởng lão là thần sứ đến từ Thần Sơn, nếu ngươi chọc nàng ta giận thật thì chẳng ai cứu nổi ngươi đâu!"
"Thần Sơn? Đó là đâu vậy..." Lâm Nhất nghi hoặc hỏi.
Lâm Vãn trầm ngâm nói: "Không ai biết Thần Sơn ở đâu, mà Thần Sơn cũng chỉ là một cái tên gọi mà thôi, ngọn núi này có thật hay không cũng chẳng ai biết cả, mà có khi Thần Sơn chính là thánh địa Thiên Hương đấy chứ. Cung Thiên Hương cũng chỉ là một nhạc phường được thánh địa Thiên Hương xây dựng tại Thiên Vực Tà Hải mà thôi, thánh địa Thiên Hương vô cùng cổ xưa, sự tồn tại của nó vượt xa sức tưởng tượng của người thường, ngay cả đệ tử Thiên Hương biết được bí mật này cũng rất ít."
Xuất thân của Mộc Tuyết Linh lớn thật, vừa là Thánh trưởng lão, vừa là thần sứ Thiên Hương?
Trong lòng Lâm Nhất dấy lên bao nghi hoặc, ánh mắt cuối cùng nàng ta nhìn hắn chắc chắn là có ẩn ý khác.
Lạc Thư Di tiếp lời: "Chuyện này vốn không nên tiết lộ cho Lâm công tử biết, nhưng công tử cũng đã cứu mạng hai người bọn ta, dù sao đi nữa, hai người bọn ta cũng không muốn công tử gặp chuyện chẳng lành trong cung Thiên Hương."
Nhìn thấy vẻ lo lắng của hai người họ, Lâm Nhất chợt thấy hơi áy náy.
Đúng là những hành động vừa rồi của hắn đã làm cho hai cô nàng phải lo lắng, bèn lên tiếng xin lỗi: "Vừa rồi ta hành động hấp tấp thật, nhưng mong hai cô hãy tin ta, chuyện này ta không hề cố ý, có rất nhiều chuyện ta không thể làm gì được."
Lạc Thư Di nói: "Không sao cả, nếu công tử bị uất ức thì không cần phải nhẫn nhịn, chỉ là thật sự không nên chọc Thánh trưởng lão đâu ạ."
"Ta hiểu rồi."
Lâm Nhất cười khổ một tiếng, hắn cũng chẳng muốn chọc nàng ta chút nào.
Nhưng nếu người đó nghe theo Khương Du kiểm tra Thần Long Cốt của hắn, chắc chắn thân phận của hắn sẽ bị bại lộ, chuyện này thật sự không thể tránh khỏi được.
"Lâm công tử nghỉ ngơi sớm đi."
Sau khi dặn dò vài quy tắc trong cung Thiên Hương, Lâm Vãn đứng dậy chào tạm biệt Lạc Thư Di.
...
Cùng lúc đó.
Trên đỉnh Tuyết Sơn của cung Thiên Hương, chỗ Nguyệt Vi Vi tập múa.
Mộc Tuyết Linh lặng lẽ đi tới chỗ cô cô nàng ta ở, đó là một động phủ trong Tuyết Sơn, bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, nhưng bên trong lại ngạt ngào hương xuân, chẳng khác gì tiên cảnh.
Trong động phủ, cô cô của Nguyệt Vi Vi đang ngồi ngay ngắn cạnh bờ ao, ung dung pha trà.
Ngoài thân phận là cô cô của Nguyệt Vi Vi, nàng ta còn có một thân phận khác chính là cung chủ cung Thiên Hương.
"Ngươi đến tìm ta, chẳng lẽ người đó thật sự là Lâm Nhất?" Cung chủ cung Thiên Hương nhìn về phía Mộc Tuyết Linh nói.
Mộc Tuyết Linh khẽ lắc đầu: "Dưới kính Nguyên Thiên, tuyệt đối không sai, hắn đúng là Lâm Tiêu. Chỉ là kính Nguyên Thiên còn hiện ra vài thứ khác, ta sợ động tĩnh quá lớn nên không để nó hiện hết."
"Nhìn thấy những gì?"
Cung chủ cung Thiên Hương tò mò hỏi.
"Tinh tượng chí tôn!"
Mộc Tuyết Linh nói từng chữ một.
Cung chủ cung Thiên Hương đang châm trà chợt khựng lại, nghiêm giọng nói: "Ngươi có chắc mình không nhìn nhầm không?"
"Không thể nhầm được."
Mộc Tuyết Linh nói.
Cung chủ cung Thiên Hương đứng dậy, trầm ngâm nói: "Nếu đúng vậy thì e rằng thân phận của Lâm Tiêu này rất đáng gờm, hắn hoặc là một Thánh tử, hoặc là đạo tử của một thế lực cổ xưa nào đó. Trước có công tử Táng Hoa đột ngột xuất hiện, nay lại xuất hiện tinh tượng chí tôn, các đại thánh địa Đông Hoang và đế quốc Thần Long cũng đã sản sinh ra bao nhiêu thiên kiêu tuyệt thế. Hàng loạt thiên tài ngàn năm có một liên tục xuất hiện, e là kỷ nguyên Thần Long ba nghìn năm thái bình sắp dậy sóng rồi."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất