Khóe môi Hứa Đông Phi giật mạnh. Tên này chẳng biết chút quy củ nào, cung Thiên Hương từ bao giờ lại xuất hiện một kẻ ngang tàng như thế? 

 

Gã vốn tưởng Lâm Nhất sau khi ra tay sẽ bớt hung hăng đi một chút, ai ngờ lần này chẳng cần lý do gì, ngay trước mặt bao người lại tát Lam Hồng Diễm thêm một cái! 

 

Ngay cả đệ tử cung Thiên Hương cũng bị dọa cho ngẩn người, cảm thấy Lâm Tiêu này đúng là bá đạo thật. Nhưng nghĩ kỹ... cũng chẳng có gì lạ. Đến Khương Phong hắn còn dám phế thì có gì là hắn không dám làm. Tên này đúng là mọi rợ. 

 

"Đừng nhìn ta... Lâm mỗ chính là đồ mọi rợ đấy, thích đánh ai là đánh! Cả cung Thiên Hương đều biết. Ngươi mà không phục thì ra đây chơi với ta đi, chúng ta chỉ so âm luật!" 

 

Thấy Hứa Đông Phi cứ trừng mắt nhìn mình, Lâm Nhất cười híp mắt nói. 

 

Hai cái tát vừa rồi cũng hả giận đôi chút, nhưng vẫn chưa thỏa! 

 

Từ đâu lại chui ra thứ mèo chó gì, kẻ thì bảo Nguyệt Vi Vi xấu, kẻ thì nói chỉ có Nguyệt Vi Vi mới xứng đánh với mình. 

 

Xứng? 

 

Dựa vào cái gì? 

 

Hai kẻ đều phát ngôn ra những lời dơ bẩn, đều đáng bị dạy dỗ! 

 

Hứa Đông Phi lạnh mặt: "Ta đã nói là ngươi không xứng! Nếu Huyền Nữ điện hạ không ra, vậy Hứa mỗ ta đi là được. Có điều ta chỉ sợ đến lúc ấy cả Thiên Vực Tà Hải đều cho rằng cung Thiên Hương không đủ tư cách dự đại hội Lang Nha. Một kẻ mọi rợ như ngươi, có chặn nổi miệng đời không?" 

 

"Nếu ngươi thắng được hắn, Huyền Nữ điện hạ sẽ cùng ngươi quyết đấu!" 

 

Đúng lúc ấy, một giọng nói băng lạnh vọng tới. 

 

Đại điện Hương Vân lập tức xôn xao. Mộc Tuyết Linh dẫn theo một đám trưởng lão, rầm rập bước vào. 

 

Ba ông già mặc áo xám của phường Thất Tú thấy Mộc Tuyết Linh xuất hiện thì sắc mặt lập tức nghiêm lại. 

 

Đối với vị Thánh trưởng lão còn trẻ hơn bọn họ nhiều này, ba người đều không dám khinh thường. 

 

"Thánh trưởng lão nói lời có giữ lời chăng?" 

 

Một ông già nhìn chằm chằm Mộc Tuyết Linh hỏi. 

 

"Nhất ngôn cửu đỉnh!" 

 

Mộc Tuyết Linh lạnh lùng đáp một câu, rồi nhìn sang Lâm Nhất: "Nếu ngươi thua, bổn Thánh sẽ tự tay đánh cho ngươi ói hết số đan Thánh Huyền đã nuốt. Ngươi thích tự xưng là mọi rợ, bổn Thánh cũng không ngại chiều ngươi một lần!" 

 

Khóe môi Lâm Nhất giật nhẹ. Nữ nhân này thật là... 

 

Nhưng nghĩ đến cảnh Mộc Tuyết Linh xắn tay đánh mình... quả thật khó tưởng tượng, tương phản quá lớn. 

 

Hắn nhún vai, mỉm cười nhìn Hứa Đông Phi: "Hứa huynh đệ, mời!" 

 

Hứa Đông Phi cười lạnh lùng: "Thánh trưởng lão đã mở lời, ta tạm nể mặt tên mọi rợ này một lần. Có điều tỷ thí âm luật, lúc thật sự ra chiêu còn đáng sợ hơn đánh nhau bằng quyền cước. Lỡ chẳng may làm Lâm công tử bị thương, xin các hạ lượng thứ". 

 

"Câu này cũng là điều ta muốn nói". 

 

Nụ cười trên mặt Lâm Nhất vẫn không tắt. 

 

"Thật sự đấu âm luật à?" 

 

"Lâm Tiêu này chẳng lẽ điên rồi? Chỉ so âm luật thì hắn thắng nổi ai..." 

 

"Hắn mà thua, Huyền Nữ điện hạ sẽ không còn đường lui. Hắn làm được không?" 

 

Người của phường Thất Tú còn chưa phản ứng, cả điện đã xôn xao, tiếng xì xào bàn tán vang khắp nơi. 

 

Hừ! 

 

Hứa Đông Phi đã chú ý đến những tiếng xì xào, chỉ nhếch môi cười lạnh, rồi bất ngờ vung tay, từ ống tay áo gã bắn ra một cây sáo dài. 

 

Ầm! 

 

Khoảnh khắc tiếng sáo vang lên, một tiếng sáo cực kỳ sắc nhọn như hóa thành những nốt nhạc cuồn cuộn, từ ống trúc dâng trào. 

 

Rầm rầm rầm! 

 

Tiếng sáo sắc lạnh, dùng uy áp thuần túy ép thẳng xuống như núi đè. 

 

Tóc Hứa Đông Phi bay loạn xạ, áo bào phồng lên, uy áp vô biên như thể một vị Vương Hầu giáng phàm. 

 

Hứa Đông Phi vừa ra tay đã phô bày thực lực khủng khiếp. Ai cũng thấy rõ hắn mạnh hơn Lam Hồng Diễm gấp bội. 

 

Đệ tử cung Thiên Hương lập tức im phăng phắc, mặt mày lo lắng. Thế này thì toi rồi. 

 

Nếu chỉ so âm luật, e Lâm Nhất sẽ phải quỳ ngay tại chỗ. Áp lực thế này thì ai chịu nổi? 

 

Vút! 

 

Lâm Nhất khẽ dịch người, lùi ba bước để tạm né mũi nhọn tấn công. 

 

Đến khi lùi đủ ba bước, hắn bỗng xoay người, nhảy vút lên đáp xuống đài Tôn .Thạch Cây đàn Phong Lôi hiện ra, đặt ngang trên đầu gối. 

 

Trong mắt Hứa Đông Phi lóe lên một tia lạnh lẽo. Thánh ấn trong hồn cung của gã bừng sáng, lực tinh thần mênh mông như thủy triều ập vào cây sáo, gã liền dồn thêm lực tinh thần, tăng áp lực công kích. 

eyJpdiI6IjErdXJvMHZlNmk2am1Qd3B6alVcL0d3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InI0NUlnSUpKdDRiODBkTmtcL0hGYWRuZ1o5dnJVWEYxMEhVZXdQdHhlcVJQa2tqNmhFQkxISmgxTU4rN21uVzdEIiwibWFjIjoiODQ4YWI0N2ViMTkwMDIyZjk4MmQ4M2NjZDI5MjllOGRiMjc3OTBkZmMxMzJkZGY0MjE3NTZjYTUyOGRkM2VlMCJ9
eyJpdiI6IlR2Q1RwTEFNOVZYQTdJV3VDY0dtREE9PSIsInZhbHVlIjoibms4blYyS2RHa2RaMXl4THBPZkt2RWxTaUpCamZESmFWKzFzbm9JVDc3OGMrQWtyaktiQjFmeU9GRnlBN3lBVDRGUEs4eG1RR0tCSGROYWVybnlPaWxTcmJUSjBXY0RMR0tlZ29UUjVsKzZZUm9JMEFCMm1JZEJQeUkxUjNQbXhsWW9hM0tXSmhNV0lmTU1BVDVRbys2VWJiS3ZpTnF3YXZ0dUFJVkJDUUxycyt4ekdtajk0dkQ4TUdNVlAzWU1qc210c25RbjNvT2Y1bWcxZmF6enZDYWdQYXRKbGVQaXdGZ0plYkNIWUhVN3hEOVAxWFc1c0VXVnFTZW5mdVBIczhsKzQwVklCc0JDNFJ0bnhSZkhsK3hlZG8rRXByZFJ0ZUV0TTNJZFl6ejgrVFZSc2lDcFVwOVBhaWZWbDdseGl6SFlsRnl3SGNPV1JHZWtOeUV4QUxoNTRqSUVWT3hMU1c1VzY0czNWWG9TYnpyMUttVXRtY0d4VVgyamhWQUdwIiwibWFjIjoiYmRiMWE0MjA1ZjFiNzcyMDJjMGE2MTdmZTE4ZjViMmE2NzYzY2ZiNmYzMWNmNTVmY2YzNzJmZWM3Y2JkZGQ5ZiJ9

"Chút thủ đoạn ấy, còn chưa đủ".

Ads
';
Advertisement
x