"Yeah!" 

 

 

Cả sân nổ tung 

 

"Ha ha ha, vậy bắt đầu đây!" Lâm Nhất nhân lúc còn hơi men, nhẹ giọng cười nói: "Hồng trần lắm chuyện cười, tình si thật vô vị." 

 

"Coi trời bằng vung, tùy, đời này vẫn chưa hết." 

 

"Thức dậy cười với người, mơ cái chi đều quên hết." 

 

"Than trời tối nhanh, đời này khó lường." 

 

Mộc Tuyết Linh vốn đã đi được một đoạn, nhưng càng nghe bước chân càng chậm, cuối cùng dừng hẳn lại. Nàng ta không kiềm chế được mà quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâm Nhất đang híp mắt gảy tì bà, rồi tiếng hát lại vang lên. 

 

"Yêu hận xóa nhòa, uống rượu hát ca, ta chỉ mong vui vẻ đến già." 

 

"Gió có lạnh cũng chẳng muốn trốn." 

 

"Hoa càng đẹp cũng chẳng thích, mặc ta đung đưa." 

 

"Trời càng cao, lòng càng nhỏ. Không hỏi nhân quả bao nhiêu, chỉ biết mình đầy tự hào." 

 

Tim Mộc Tuyết Linh chững lại một nhịp, chẳng thể nào đi nổi nữa, sao ca từ này lại hay đến thế, hắn tự viết nên sao? 

 

Đợi đến khi bài hát kết thúc, Lâm Nhất dừng lại nhưng vẫn chưa được thỏa mãn, người trên khán đài im lặng trong giây lát rồi tiếng reo hò lại một lần nữa vang lên. 

 

Lâm Nhất say khướt, cười tủm tỉm đáp lại, lúc đang chuẩn bị hát tiếp, ánh mắt chợt ngây dại ra. 

 

Hắn nhìn thấy một cô gái đội mũ trùm đầu đứng bên trong đám người, đang im lặng nhìn hắn. 

 

Đôi mắt cô gái ấy đẹp như vầng trăng khuyết, khuôn mặt bên dưới chiếc mũ trùm đầu ấy đẹp đến tuyệt trần, như hoa phản chiếu trong nước, ánh mắt dịu dàng như trăm hoa nở rộ. 

 

Đầu óc Lâm Nhất trống rỗng, Nguyệt Vi Vi đến từ lúc nào thế. 

 

Hắn vô thức muốn tránh nhưng chẳng biết vì sao mình lại ngẩn ngơ rồi bật cười. 

 

Như tâm đầu ý hợp, cô gái đội mũ trùm đầu ấy cũng mỉm cười, nụ cười ấy như mang theo tất cả những điều tươi đẹp nhất của thế gian, khiến đại điện Hương Vân tràn đầy hơi thở phàm tục bỗng chốn bồng lai tiên cảnh. 

 

Khoảnh khắc này, mọi chuyện trần tục của thế gian đều trở nên nhỏ bé vô cùng trước nụ cười này.

Gặp nhau mỉm cười trên đường biển, gió và trăng trên nhân gian tựa như bụi trần. 

 

Lúc đầu, trong lòng Lâm Nhất vẫn có chút dè chừng và lo lắng, sợ rằng Nguyệt Vi Vi sẽ nhận ra mình, rồi từ đó gây phiền phức cho nàng ta và cả cung Thiên Hương. 

 

Thế nhưng sau nụ cười đầy ăn ý đó, Lâm Nhất chỉ có thể âm thầm cười khổ, e rằng Nguyệt Vi Vi đã sớm nhận ra hắn rồi. 

 

Đến cả An Lưu Yên chỉ trong một ánh nhìn còn có thể nhìn thấu, thì làm sao Nguyệt Vi Vi không nhận ra sự thay đổi này, gương mặt có thể thay đổi, nhưng tình cảm dành cho người thân thiết thì dù thế nào cũng không thể thay đổi. 

 

Huống hồ, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn gặp Nguyệt Vi Vi. 

 

Thời gian qua, Lâm Nhất thường xuyên gảy khúc Nghê Thường Vũ Y trên núi tuyết, rất khó để đảm bảo đối phương chưa từng nhìn thấy. 

 

Nếu trước đây chỉ là suy đoán, thì nụ cười này, xem như đã hoàn toàn xác nhận. 

 

Thế nhưng Nguyệt Vi Vi không vạch trần, hiển nhiên nàng ta đã sớm hiểu rõ tình cảnh của Lâm Nhất, như vậy là đủ rồi, trong lòng đôi bên đều hiểu là được. 

 

Vút! 

 

Trong đám đông, Nguyệt Vi Vi mỉm cười với Lâm Nhất, rồi lặng lẽ lui xuống, đợi đến khi Lâm Nhất nhìn kỹ thì đã không thấy bóng dáng đâu nữa. 

 

Trong lòng Lâm Nhất chợt thót lên, theo bản năng muốn đuổi theo. 

 

Bịch! 

 

Nhưng vừa mới nhảy xuống bệ đá, tay chân hắn mềm nhũn, lập tức ngã quỵ xuống, chỉ cảm thấy toàn thân không có sức lực, đầu nặng chân nhẹ, trời đất quay cuồng. 

 

Rượu Vạn Hoa! 

 

Ý thức của Lâm Nhất dần trở nên mơ hồ, rượu này quả thực quá mạnh. 

 

Ngay khi các đệ tử Thiên Hương định vây quanh, có bóng người từ trên trời đáp xuống, khẽ vung tay, lập tức ngăn cách đám đông không đếm xuể. 

 

Vèo! 

 

Bóng người chớp nhoáng, người đó đưa hắn rời đi. 

 

Lâm Vãn và Lạc Thư Di thấy vậy thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, người đưa Lâm Nhất đi là Mộc Tuyết Linh, đã có Thánh trưởng lão ra tay thì chắc Lâm công tử sẽ không sao. 

 

Vút vút vút! 

 

Trong lúc gió rít như sấm sét, mãi đến khi đến núi tuyết Thiên Hương, Mộc Tuyết Linh ném thẳng Lâm Nhất xuống núi tuyết. 

 

Cái lạnh thấu xương trong núi tuyết, cộng thêm cú ném mạnh này, cuối cùng cũng khiến Lâm Nhất tỉnh táo hơn chút, chỉ là khi ngẩng đầu nhìn Mộc Tuyết Linh thì tầm nhìn vẫn còn mơ hồ. 

 

Bóng dáng của Mộc Tuyết Linh chập chờn, lúc thì hai bóng, lúc thì ba bóng, hắn cố gắng đứng dậy nhưng không thành công. 

 

Vù vù! 

eyJpdiI6IjR4b0M5ZTFJT2ZwQ0xWeWpjVklIM0E9PSIsInZhbHVlIjoibmQyUFJYMnVjQjU3ZG9GeVhDQ0J6dVNEZ09BeEdHanJOWjM4c3J3TVo4R3FhK2hkUzJEc2c2VjlhUXlsbEpmQyIsIm1hYyI6IjhkYTUyODZhZTdmM2I5ZDYyMTViM2QxOTNiYjJmMjhhMzBhNDRhYmJlMTA1YTRjMjg2YjZkNWRhNDcwYTEwNTIifQ==
eyJpdiI6IldwRnMweEVWeHdXOEozKzU4bFFcLzNRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IllXMWU2TU5mN0s5RmQ3TlwvSGdUQnI1UzBhQ1d6SkZ4cHlOWGRHRzNvZWZcL09yVzEzRFlMdmd2M0FRRlZQbnl5RjFBTTRIWVJVMmRPWVk3djRjbm5ETWlEK1k2ckIxXC91N2R2UDloRlhpditiN0tXdUMwbU5rbkhvZmM5UmF1YllrRGNMeW9peUNxOXdcL015SmYwZ2haREM5Q0dMSFNkOU4xNzFmS0R4Y0t0NzI3TGNwVWphZTJrY3ZJRXBhMFF0dG1QNEF2ZlgwWTV1Uk8yaHMzRGdSZ2I0UHZPVjBFRUVDQ1UxVnA2K2hhWm1KYkdyS3JiNVNGMnVJd0wxbHM0bm1lc3NoSDRmWmpLOTBWSDJ5MGFVQkpPN2Q1dEIxQjdpMEVxVGVvTmZvK05uQ21iVkRrNklaWjFDc1dwdXVQK1pvRyIsIm1hYyI6ImQyODgzZThjMWI0MmU3MmFjMjc1YzlhNTlmNmRiMmFlMWE2ZDA2NmJiNGVhMzIwZTM3YTFmMzRmM2YyOTQwZjkifQ==

Ads
';
Advertisement
x