Đây là sự thật, đại ca hắn quả thực đã cho hắn một giọt chân huyết Thần Long, ở thánh điện Thanh Long trên chiến trường Hoang Cổ. 

 

“Như vậy thì hợp lý rồi.” 

 

Mộc Tuyết Linh gật đầu, sau đó nói: “Thật ra, cho dù ngươi thật sự là công tử Táng Hoa, bổn Thánh cũng sẽ không mưu đồ gì với ngươi. Chỉ là cần có sắp xếp khác để đảm bảo cung Thiên Hương không gặp rắc rối vì ngươi, nên ta mới cần xác nhận.” 

 

“Ta hiểu.” 

 

Lâm Nhất khẽ cười. 

 

Hắn và Mộc Tuyết Linh từng tiếp xúc nhiều lần, cũng coi như hiểu được phần nào con người nàng ta, hắn có thể tin Mộc Tuyết Linh nhưng không thể tin những người khác trong cung Thiên Hương. 

 

Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, tạm thời cứ như vậy đi. 

 

“Ngươi xuống núi đi, thánh khí trong rượu Vạn Hoa,vừa nãy lúc ta giúp ngươi áp chế, đã hòa tan vào cơ thể ngươi rồi. Dù vết thương chưa thể hồi phục ngay, nhưng dược lực của rượu cũng sẽ theo thời gian, chậm rãi và tự nhiên dung hợp với thân thể ngươi.” Mộc Tuyết Linh nói. 

 

Ban đầu Lâm Nhất ngẩn người, rồi khẽ bật cười, Thánh trưởng lão quả là khá dễ thương. 

 

“Được thôi, nhưng ta sẽ rời cung Thiên Hương vài ngày, tạm thời không thể đệm nhạc cho Huyền Nữ điện hạ được. Ít thì ba năm ngày, nhiều thì nửa tháng, ta chắc chắn sẽ quay về.” 

 

Lâm Nhất hít thật sâu, trầm giọng nói. 

 

Sóng gió hôm nay đã cho hắn lời cảnh tỉnh, vết thương ở Long Mạch không thể tiếp tục kéo dài, phải đến Thiên Tinh Các mới được. 

 

Mộc Tuyết Linh nhìn Lâm Nhất, cũng không hỏi hắn đi làm gì, nhẹ nhàng gật đầu. 

 

… 

 

Lâm Nhất quay về Lăng Ba Các, nghỉ ngơi, sau đó chạy đi gặp Cổ Tuấn trưởng lão. 

 

“He he, cũng coi như thằng nhóc nhà ngươi còn chút lương tâm, không quên bổn trưởng lão.” Cổ Tuấn cười tít mắt nói. 

 

Ông ta đã nghe chuyện ở đại điện Hương Vân, Lâm Nhất vô cùng nổi bật, một mình đuổi người của phường Thất Tú đi, nghe nói ngay cả Cung chủ cũng âm thầm xuất hiện. 

 

Hiện tại Lâm Nhất chính là người được yêu mến nhất ở cung Thiên Hương, xem như hoàn toàn bay cao rồi. 

 

“Theo ta ra ngoài chút.” 

 

Lâm Nhất mỉm cười nói. 

 

“Chuyện gì vậy?” Cổ Tuấn nheo mắt hỏi. 

 

Lâm Nhất cũng không trả lời, lấy ra một viên đan Thánh Huyền đưa cho đối phương, nói: “Còn nhớ giao ước lần trước chứ?” 

 

“Ha ha ha, đương nhiên là nhớ rồi.” Mắt Cổ Tuấn sáng lên, lập tức giật lấy viên đan Thánh Huyền. 

 

Trong lòng ông ta nhanh chóng tính toán, viên đan Thánh Huyền lúc cá cược từng thua Lâm Nhất, nay sắp quay về tay mình rồi. 

 

Đợi ra khỏi cung rồi lừa hắn, biết đâu còn kiếm thêm được vài viên nữa. 

 

“Đi đi đi!” 

 

Hai người rời khỏi cung Thiên Hương hướng về Thiên Tinh Các, dọc đường yên ả, không gặp phải cản trở nào, rất thuận lợi đến được Thiên Tinh Các. 

 

Chẳng lẽ là ta đã quá đa nghi? 

 

Lâm Nhất thầm nghĩ, dù là người của phường Thất Tú hay Khương Du, vậy mà đều nhẫn nhịn không ra tay, thật là kỳ quái. 

 

“Thiên Tinh Các, ngươi đến đây làm gì?” Cổ Tuấn ngạc nhiên nói. 

 

Thành Thánh Chu Tước, Thiên Tinh Các được xem là cửa hàng lớn có tên tuổi, xét về địa vị cũng không thua kém cung Thiên Hương là bao. 

 

“Ông đợi ở bên ngoài.” 

 

Lâm Nhất không suy nghĩ nữa, bỏ Cổ Tuấn ở đây rồi bước vào Thiên Tinh Các. 

 

Khóe miệng Cổ Tuấn khẽ giật, tên này thật đúng là chẳng biết lớn nhỏ, thật muốn đánh cho một trận. 

 

Sau khi bước vào Thiên Tinh Các, Lâm Nhất lấy ra thẻ hội viên cao cấp mà An Lưu Yên đã đưa cho, rồi tiến vào sâu trong nội viện của Thiên Tinh Các. 

 

Mỗi Thiên Tinh Các đều có khu vực nội viện như vậy, trung tâm là hồ linh trì, dưới linh trì đặt đỉnh của Thiên Tinh Các. 

 

Trên mặt hồ là các lầu các, đình viện được bố trí xen kẽ, hài hòa với nhau, tô điểm thêm vẻ mỹ lệ. 

 

Lâm Nhất chờ đợi hồi lâu, vẫn không thấy An Lưu Yên xuất hiện, ngay khi trong lòng hắn đang nghi ngờ định rời đi. 

 

Mặc Linh Nhi xuất hiện, nàng ta là thị nữ kiêm tâm phúc của An Lưu Yên, Lâm Nhất thuận miệng hỏi: “An cô nương bận việc gì sao?” 

 

“Ừ, tiểu thư đang tiếp khách quý.” 

 

Sắc mặt Mặc Linh Nhi có chút không tự nhiên nói. 

 

Lâm Nhất cúi đầu thưởng trà, vốn dĩ cũng không để tâm, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Mặc Linh Nhi thì không khỏi hơi cau mày, thuận miệng nói: “Khách quý nào vậy, ta cũng muốn gặp thử.” 

 

“Xin Lâm công tử bớt nóng vội, vị khách quý kia không thích bị quấy rầy.” Mặc Linh Nhi lộ ra vẻ lo lắng. 

 

Lâm Nhất đặt chén trà xuống, thản nhiên nói: “Dẫn ta đi.” 

 

“Chuyện này...” 

 

Mặc Linh Nhi lộ vẻ khó xử. 

 

“Dẫn đường!” 

eyJpdiI6IldleU84azkrQnljYktyQ2tycGdGSHc9PSIsInZhbHVlIjoibG96WG43Y2Flc2I4SHlFaWRiZ2kwNmZDXC80Rmc3b056MUVVemNKUlpIaXhGTHpmSU9JcjlcL3hlSXlSWVAwb0VnIiwibWFjIjoiYmRjNTIyMGZkZmZmM2NiNDExNGY2OGMwMzg3OWUzYWIwMjAzMTkwMTJkNjM1N2IyNmRiMDkwYjM5NjkzMzg2NyJ9
eyJpdiI6IkNtQ3BXRytWQk4yRUJqK3ZDWlFPaHc9PSIsInZhbHVlIjoidDJTZjRtN3NQQVFPdDJwd3FRRHdhd25LM2YxMTFWdWpLcDMyN2Z5UFVcL3FZTnpRVzU3dTlQSEc4dFpOY1QrRGw1blRXOXM4MU5oQlRBVTBnTVg0cXp2ZGVJb09id3FyTDE3OGNTeVZMZVdDUVpobkpFQlMrU1wvRXpHWlk5cGJBcFh3WVlUUU5wYnFGRW9BOUxVclEyemZsUk9kTkF6alJUUlM1SEpqVksybkJmbEJHWFhZT1pUSXRkZTJnMWVOZW55UzJXenp3RXQ2eWNvcDVOU2laM1wvdz09IiwibWFjIjoiNjI1MjE2ZTBlZDJkMTdjMTI3Mzc3NzZlN2IxMDczNzFlZWZmMGQyMDM3YjQzZGQyZjc3YmFjZmViZTlkZTI0OCJ9

Mặc Linh Nhi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Lâm Nhất, chỉ đành dẫn đường cho hắn.

Ads
';
Advertisement
x