Phượng Hoàng Thần Chỉ!
Khi Lâm Nhất chuẩn bị thi triển Phượng Hoàng Thần Chỉ thì: "Ầm!" - một tiếng phượng minh cổ xưa bùng nổ từ sâu trong cơ thể hắn. Ánh sáng màu đỏ rực bùng lên quanh người hắn, mang theo luồng khí tức thiêng liêng cổ xưa, cao ngạo, lạnh lùng, coi thường chúng sinh.
Hửm?
Ai nấy đều vừa kinh hãi vừa khó hiểu, còn các kiêu kiệt của Thần Hoàng Sơn thì mặt mày khẽ biến sắc, trong lòng dấy lên từng cơn sóng lớn.
Thần uy Phượng Hoàng này thuần khiết đến đáng sợ, Lâm Nhất nhận truyền thừa từ đâu ra?
Một đám đệ tử chính tông của Thần Hoàng Sơn đều ngơ ngác kinh hãi.
Người ngoài không rõ thần uy Phượng Hoàng là gì chứ bọn họ từ ngày đầu nhập sơn đã phải đối mặt với nó rồi nên đương nhiên rõ hơn ai hết.
Ngay sau đó, lại có chuyện càng khiến họ sửng sốt!
Lâm Nhất đang rơi xuống giữa không trung bỗng như tách làm hai, chỉ pháp nhanh đến mức mắt thường không sao nhìn rõ.
Hắn vậy mà một tay gảy đàn, một tay thổi tiêu.
Không phải!
Mọi người hoa cả mắt, dụi mắt rồi mới thấy rõ hơn đôi chút.
Không phải một tay thổi tiêu, mà là Lâm Nhất tựa như hóa thành hai người!
Hắn vẫn hai tay ôm cây Xích Tiêu, dùng cả hai tay gảy đàn. Nhưng tốc độ của hắn quá nhanh. Động tác thay đổi qua lại, mười ngón tay giống như mang theo ma lực, nhanh đến mức khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng mấy chốc mọi người lại nhìn không kịp nữa, vì quá nhanh!
Chỉ có thần uy Phượng Hoàng trên người hắn là càng lúc càng rõ, khiến người của Thần Hoàng Sơn cũng phải kinh ngạc hô lên.
"Sao có thể thế được!"
"Phượng Hoàng Thần Chỉ!"
"Hắn nhận truyền thừa ở đâu? Chiêu này đã thất truyền rồi mà!"
Người của Thần Hoàng Sơn đều ngẩn người.
Trên đài Lang Nha, sắc mặt ba người Lý Ngọc Hi cũng thay đổi. Mây gió trên đài xoay vần, chỉ trong chốc lát, cục diện đã bị lật ngược hoàn toàn.
Lâm Nhất vừa hòa tấu cầm và tiêu, vừa chống đỡ biển lửa cuồn cuộn tứ phía, vừa ung dung phá giải sự quấy nhiễu của Chương Tù và Trần Tuấn.
Chẳng bao lâu, Chương Tù và Trần Tuấn đã có phần đuối sức.
Lâm Nhất đồng thời diễn tấu hai cổ khúc: một khúc Hỏa Phượng Liêu Nguyên, một khúc Nhật Nguyệt.
Dùng tiếng tiêu hóa thành nhật nguyệt, nhật nguyệt treo lơ lửng, đảo lộn càn khôn, khuấy tung biển lửa ngập trời. Mặc Lý Ngọc Hi dùng sáo công kích thế nào, biển lửa đó cũng chẳng thể nào áp sát được trong vòng ba trượng quanh Lâm Nhất.
Còn Hỏa Phượng Liêu Nguyên thì sát khí bốc tận trời, khiến Chương Tù và Trần Tuấn khổ sở không chịu nổi.
Hai người bọn họ quấy nhiễu không thành, trái lại nhịp điệu của chính họ càng lúc càng rối loạn.
Nửa khắc sau, tiếng cầm như nước sông đổ ngược, Hỏa Phượng thượng cổ tắm máu rồi tái sinh.
Phụt!
Chương Tù và Trần Tuấn đồng thời phun máu tươi, bị chấn bay ra xa.
Trên đài Lang Nha, chỉ còn Lâm Nhất đối đầu với Lý Ngọc Hi.
Ầm ầm ầm!
Cầm – tiêu hòa tấu, dưới nhật nguyệt soi chiếu, Hỏa Phượng thiêu đốt cả trời đất.
Lý Ngọc Hi mặt thoáng biến sắc. Gã biết Lâm Nhất rất mạnh, trình độ âm luật vượt xa Chương Tù và Trần Tuấn.
Đáng sợ hơn, ý chí hỏa diễm của Lý Ngọc Hi vốn cực kỳ khủng khiếp, lại đồng thời mang hai thuộc tính âm dương. Biển lửa trông tưởng cuồng bạo, kỳ thực âm dương lưu chuyển, nóng lạnh biến ảo.
Trong dòng chảy lưu động ấy, Lâm Nhất đã chặn sạch mọi đợt công kích của huyết phượng.
Giằng co chốc lát, Lâm Nhất bỗng dừng tay, ánh mắt lóe lên. Hắn buông đàn Phong Lôi, lao thẳng từ trên không đè ép xuống.
Lâm Nhất như coi thường tất cả, hai tay cầm tiêu, tiếng tiêu khiến không khí rung động đến mức liên tục nổ tung.
Mang theo khí thế kinh người, hắn càn quét thẳng tới.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất