Khắp bốn phía xôn xao, mọi ánh mắt đều đổ dồn tới.
Lời Lâm Nhất quá ngông, phải ngạo mạn đến mức nào mới có thể không coi ai ra gì như vậy.
"Tên này phô trương quá rồi..."
Người bên cạnh cung chủ Lang Nha không nén được buông lời.
Trưởng bối của các thế lực lớn đều hơi nhíu mày, nhất là phía Minh Tông, ai nấy trong mắt lóe lên tia giận dữ.
Nhưng nghĩ theo hướng khác, lời Lâm Nhất nói lại chẳng có chỗ nào sai.
Đúng vậy, ta việc gì phải đấu kiếm với ngươi?
Quỳ lạy nhận lỗi, ai mà thèm thứ đó!
Lâm Nhất có ngông, nhưng không ngu.
Thắng thì cùng lắm đối phương quỳ lạy nhận sai. Còn lỡ thua, không chỉ mất mặt, mà còn rất dễ bị trọng thương.
"Lâm Tiêu, ngươi muốn chết à!", Lý Ngọc Hi giận không kìm nổi, gần như phát điên.
Một bụng oán khí và lửa giận không nơi trút khiến mặt mày gã trở nên khó coi tột độ.
Chương Tù và Trần Tuấn đã bị đánh bại lúc trước giờ sắc mặt biến đổi, ánh mắt nhìn Lâm Nhất cũng đầy kinh ngạc.
Nhìn bộ dạng ngạo mạn này mà tức sôi cả máu!
Lý Ngọc Hi hít sâu một hơi, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại. Xoẹt - rồi gã vung tay, một thanh thánh kiếm xuất hiện trong tay.
"Thanh kiếm này khắc mười lăm nghìn đạo thánh văn, là bản phục chế của Thiên Câu - một trong chín thanh thánh kiếm chí tôn của Tàng Kiếm Sơn Trang. Nếu ngươi thắng, ta, Lý Ngọc Hi, không chỉ quỳ xuống dập đầu xin lỗi, mà thanh kiếm này cũng sẽ thuộc về ngươi!"
Lý Ngọc Hi gằn từng chữ: "Trong mười chiêu, nếu ta không thể đánh bại ngươi thì coi như ngươi thắng. Còn nếu ngươi thua, chỉ cần thu hồi lời vừa nói là được. Hôm nay ta, Lý Ngọc Hi, chỉ muốn giành lại chút thể diện!"
Mặt mày mọi người đồng loạt biến sắc, Lý Ngọc Hi thực sự điên rồi.
Ánh mắt Lâm Nhất thoáng nét khác lạ, khóe môi nhếch một tia chế giễu: "Ngươi tự tin đến thế à, nghĩ ngươi nhất định sẽ thắng ta sao?"
"Ngươi dám hay không dám?" Lý Ngọc Hi lạnh giọng.
"Ngươi đã ép ta ra tay, vậy thì sẽ như ngươi muốn", Lâm Nhất điềm nhiên đáp.
"Tốt!"
Lý Ngọc Hi lia tay một đường, giữa tiếng choang vang rền, một thanh thánh kiếm lóe hàn quang tuốt khỏi vỏ.
Ầm!
Kiếm quang chói lòa, khiến cả trời đất như tối sầm lại. Quả là một thanh kiếm hảo hạng!
Trong lòng mọi người chấn động, lập tức nhìn ra thanh kiếm này quả thực phi phàm. Kiếm quang đâm vút tận mây, kiếm khí như móc câu, đâm thẳng lên tận trời.
Ngay sau đó, một thế kiếm kinh thiên lại bùng lên từ người Lý Ngọc Hi, chính là kiếm ý Thần Tiêu đại thành.
Đồng tử của mọi người đều co rút mạnh, bảo sao Lý Ngọc Hi có thể lọt vào hạng một trăm trên bảng Long.
Ý chí Hỏa Diễm ngũ phẩm, cộng thêm kiếm ý Thần Tiêu, đủ để gã quét sạch vô số cao thủ Long Mạch thuộc hàng lão làng.
"Thi triển 'Khóa Nhốt Rồng'!"
Gần như đúng khoảnh khắc kiếm quang rời vỏ, thân ảnh Lý Ngọc Hi đã biến mất tại chỗ, chỉ để lại một vệt mảnh như sợi tơ, lao vút về phía Lâm Nhất.
"Tuyệt Ảnh kiếm pháp!"
Nhiều người mặt biến sắc, lập tức nhận ra kiếm pháp Lý Ngọc Hi đang thi triển là gì.
Chính là võ học cấp Quỷ Linh siêu phẩm của Minh Tông: Tuyệt Ảnh kiếm. Đây là bộ kiếm pháp đứng hàng đầu thiên hạ, vô ảnh vô hình.
Vút!
Đến khi gã hiện ra trước mặt Lâm Nhất, vệt tơ kia trong khoảnh khắc đã hóa thành hàng ngàn luồng kiếm quang.
Choang choang choang!
Mỗi luồng kiếm quang đều như một cái bóng mảnh, những kiếm ảnh kia tựa tia tử thần đan xen chằng chịt, biến hóa khôn lường, như chiếc lồng giam hãm Lâm Nhất.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất