Những sợi tơ trông mảnh và yếu, kỳ thực đều là ý chí Hỏa Diễm cô đặc, đến cả Thánh Giáp vạn văn cũng có thể bị cắt vụn.
Quan trọng hơn, người ngoài chỉ thấy kiếm ảnh chằng chịt không ngừng lóe sáng, hoàn toàn không nhìn rõ thân ảnh Lý Ngọc Hi.
Nói cách khác, chẳng ai nhìn rõ gã vung kiếm ra sao.
Kiếm tâm!
Trong lòng Lâm Nhất khẽ quát một tiếng, dưới tâm nhãn, mọi quỹ đạo lập tức hiện rõ mồn một.
Ngay sau đó, Lâm Nhất liền khẽ lách người.
Hắn lấy ra tiêu Tử Ngọc Thần Trúc làm kiếm, trong khoảng cách chỉ chừng gang tấc, thân pháp hắn dịch chuyển liên hồi, Trục Nhật Thần Quyết - cuộn Long Mạch được phát huy đến cực hạn.
Hào quang đại nhật bùng nở trên người hắn, cây tiêu khi vung lên liền đập thẳng vào từng bóng kiếm đáng sợ.
Choang choang choang!
Tiếng kim loại va chạm giòn giã vang lên, từng bóng kiếm nứt vỡ dưới cú chạm của cây tiêu. Chỉ trong chớp mắt, chiếc lồng giam tạo nên từ hàng ngàn kiếm ảnh đã bị Lâm Nhất phá tan.
Bụp!
Kiếm quang nổ tung, Lý Ngọc Hi bị ép phải hiện thân, cây tiêu và kiếm Thiên Câu của gã va chạm vào nhau.
Ánh mắt Lý Ngọc Hi thoáng hiện vẻ kinh ngạc, kiếm pháp chuyển biến, thân ảnh tách thành chín. Phía sau mỗi nhát kiếm, hỏa diễm biến hóa thành một dị bảo hoàn toàn khác nhau.
Có giao long, biển cả, minh nguyệt, chiến trường, tường thành...
Lâm Nhất lấy bất biến ứng vạn biến, dựa vào tâm nhãn, hắn gặp chiêu nào phá chiêu nấy. Chín loại dị bảo bị hắn ung dung phá vỡ từng kiếm một.
"Thiên Thuấn Lưu Ảnh!"
Lý Ngọc Hi không hoảng không vội, thi triển ra chiêu thứ ba.
Ầm!
Lần này còn khoa trương hơn, thân ảnh của gã chỉ trong một hơi thở đã lóe lên cả ngàn lần, mỗi lần để lại một tàn ảnh đen giữa không trung.
Mỗi tàn ảnh đều tung ra một nhát kiếm, mỗi kiếm lại khác nhau, mà hàng ngàn tàn ảnh ấy như một thể thống nhất.
Dù chạm vào tàn ảnh nào cũng là đang đối chọi với cả tổng thể. Quả là loại kiếm pháp vô cùng cao minh.
Ngay cả các bậc tiền bối cũng mở mang tầm mắt, không ngớt tiếng hô kinh ngạc vang lên.
Kiếm đạo thâm sâu thật đáng sợ!
Mọi người trong lòng kinh hãi không thôi, bảo sao Lý Ngọc Hi dám tự tin như vậy. Gã đúng là có vốn để tự tin.
Lâm Nhất chỉ cười nhạt, không hề có chút hoảng loạn.
Gần như vừa lúc đối phương tung xong chiêu, hắn bắt đầu di chuyển. Dưới tâm nhãn, chiêu này gần như toàn là sơ hở.
Chỉ cần định vị chính xác điểm hở, phá chiêu này lại cực kỳ đơn giản.
"Phá!"
Lâm Nhất khẽ quát, thân như đại nhật, vọt thẳng lên.
Hắn xoay người liên tiếp trên không, giữa vòng xoay, kiếm quang từ cây tiêu trong tay hắn liên tục vung ra.
Rắc rắc rắc!
Những tàn ảnh đen còn sót trên không thi nhau vỡ vụn, rơi lả tả như hoa tuyết.
Dưới kiếm tâm, chẳng gì có thể che giấu được.
Đợi đến khi Lâm Nhất đáp xuống, thanh Thiên Câu của Lý Ngọc Hi cũng lao tới. Gã nhìn Lâm Nhất, hai người áp sát trong gang tấc. Nhưng Lâm Nhất dường như đã liệu trước việc này.
Bước đáp đất ấy khéo đến mức vừa vặn nằm ngay ngoài tầm mũi kiếm Thiên Câu có thể chạm tới. Mũi kiếm dừng khựng lại, cách Lâm Nhất chừng hai tấc.
Lý Ngọc Hi chưa chịu thua, gã lấn lên hai bước. Lâm Nhất ngược lại nhẹ như gió, lướt hai bước.
Hai tấc khoảng cách bỗng hóa xa vời vợi, như trời với đất. Lý Ngọc Hi dẫu cố thế nào cũng không tài nào tiến lại gần Lâm Nhất được dù chỉ một chút.
Đáng chết!
Gã rút kiếm lùi lại, thi triển chiêu thứ tư.
Trên đài Lang Nha, gió mây cuồn cuộn.
Sau đó, một cảnh tượng quái lạ hiện ra: kiếm pháp tiếp theo của Lý Ngọc Hi càng lúc càng tinh diệu. Mỗi kiếm đều khiến người ta kinh ngạc, chấn động không thôi.
Thế nhưng, gã vừa tung một nhát kiếm, Lâm Nhất liền tiện tay phá liền.
Tuyệt Ảnh kiếm pháp lừng danh, trước mặt Lâm Nhất dường như không đáng nhắc tới, khiến người ta xem mà sững sờ há hốc miệng.
Một đám người đều trợn tròn mắt, nhất là đệ tử Minh Tông, nghĩ nát óc cũng không hiểu vì sao.
Cung chủ Lang Nha ánh mắt lóe lên, chợt nghĩ tới một khả năng, trong lòng kinh ngạc vô cùng.
Kiếm tâm?
Chẳng lẽ Lâm Tiêu đã nắm được kiếm tâm?
Không thể nào!
Ngay cả trong số những cao thủ kiếm đạo cảnh giới Sinh Tử, thì số người nắm được kiếm tâm cũng đếm trên đầu ngón tay, Vậy mà hắn ở tuổi này đã lĩnh hội được kiếm tâm thì thiên phú kiếm đạo phải mạnh tới mức nào?
Đúng là xưa nay hiếm!
Trong khoảnh khắc, sắc mặt cung chủ Lang Nha cũng biến đổi liên hồi.
"Đã hết mười chiêu".
Đột nhiên, trên đài vang lên một giọng lạnh lùng, không chút cảm xúc.
Hả?
Đệ tử Minh Tông như rơi vào hầm băng, ai nấy dựng tóc gáy . Mười chiêu... nhanh như vậy đã hết mười chiêu rồi ư?
Lâm Nhất không những không bại, đến một vết thương nhẹ cũng chẳng có.
Sắc mặt Lý Ngọc Hi biến đổi liên tục, nhớ tới lời ngông cuồng trước đó, tim gã đập thình thịch, nỗi sợ tràn ngập trong lòng.
"Ta có một kiếm, muốn thỉnh giáo Ngọc Hi huynh".
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất