Thông thường các thánh địa đều có chí bảo tương tự như vậy.
Nhưng để kích hoạt được nó thì cái giá phải trả vô cùng đắt đỏ, ngay cả thánh địa cũng chỉ có rất ít người có tư cách được hưởng thụ.
Còn quả Tam Sinh này, không cần trả bất kỳ cái giá nào, có thể tưởng tượng nó quý giá đến mức nào.
Sau khi phát thưởng xong, Cung chủ Lang Nha mỉm cười nói: “Ngày kia, mười người đứng đầu bảng Lang Nha đều có cơ hội đến hồ Song Nguyệt cùng cây Tam Sinh tấu khúc, nếu vận may đủ tốt… Không chừng cũng có thể nhận được một quả Tam Sinh. Dù vận may không đủ, thì tấu khúc với cây Tam Sinh cũng có thể khiến trình độ âm luật của chư vị vô hình trung tiến thêm bước nữa.”
Mọi người bỗng chốc hào hứng, nhưng ngay sau đó nhanh chóng bình tĩnh.
Đã mấy trăm năm rồi cây Tam Sinh ngay cả hoa cũng chưa từng nở, muốn nó kết quả thì càng không thể, nhưng những lời Cung chủ nói cũng không sai.
Dù không lấy được hoa Tam Sinh hay quả Tam Sinh, thì việc tấu khúc cùng cây Tam Sinh cũng sẽ thu được lợi ích vô tận.
“Cung chủ, Lâm mỗ có điều muốn nói.”
Ngay lúc này, người đứng đầu bảng Lang Nha Lâm Nhất đột nhiên mở miệng, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Mọi người vô cùng ngạc nhiên, hắn muốn nói gì vậy?
“Ngươi nói đi.”
Cung chủ Lang Nha mỉm cười nói, giờ ông ta rất có thiện cảm với Lâm Nhất.
Ông ta biết đối phương có Phong Thần Lệnh, yến tiệc Lang Nha lần này tương đương cuộc khảo nghiệm dành cho đối phương, mà trong khảo nghiệm này, biểu hiện của hắn có thể nói là hoàn mỹ.
Lâm Nhất nói: “Ngày mai ở hồ Song Nguyệt, ta sẽ không đi.”
“Không đi?”
Cung chủ Lang Nha hơi sững người, nhíu mày nói: “Ngươi muốn rời đi sao?”
Ông ta hơi sốt ruột, thằng nhóc này đang làm cái gì vậy, vừa đoạt ngôi đầu bảng Lang Nha xong đã muốn rời đi.
Chẳng lẽ không biết ý nghĩa của Phong Thần Lệnh sao?
Ngay lúc ấy, không kịp suy nghĩ nhiều, chưa đợi Lâm Nhất trả lời, ông ta đã âm thầm truyền âm nói: Người bạn nhỏ, có thể ở đây thêm hai ngày không, Thiên Cung Lang Nha có lẽ có chuyện khiến ngươi hứng thú.
Lâm Nhất nghe thấy lời truyền âm, trong lòng khẽ giật mình, ý là sao.
Hắn sững sờ hồi lâu, hơi kinh ngạc nhìn về phía Cung chủ Lang Nha, đây là đang ám chỉ điều gì với ta sao?
Nhưng thật ra hắn không định rời đi, chủ yếu là không muốn đến hồ Song Nguyệt, đồng thời cũng muốn chăm sóc cho Nguyệt Vi Vi.
Lâm Nhất nói: “Lang Nha Thiên Cung rất đẹp, Lâm mỗ không vội rời đi, chỉ là Huyền Nữ điện hạ bị thương, ngày mai ta muốn chăm sóc muội ấy.”
Nguyệt Vi Vi nghe vậy, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, trên gương mặt hiện lên nụ cười dịu dàng.
Thì ra là vậy.
Mọi người bừng tỉnh, ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất, tên này đúng là si tình.
Trước đó vì hồng nhan mà nổi giận, bây giờ đến cả hồ Song Nguyệt cũng không đi, từ bỏ cơ hội tấu khúc với cây Tam Sinh, chỉ để chăm sóc Huyền Nữ điện hạ.
“Thì ra là thế.”
Cung chủ Lang Nha lập tức mỉm cười nói: “Tốt, nhưng Ngôn huynh đệ đừng trì hoãn đó nhé.”
Ông ta nhìn Ngôn Thiên Thần, nhiệt tình mời gọi.
Ngôn Thiên Thần khẽ gật đầu, y vẫn rất hứng thú với hồ Song Nguyệt, hơn nữa tấu khúc cùng cây Tam Sinh, vẫn có cơ hội nhận được quả Tam Sinh.
Tuy cơ hội mong manh, nhưng dù sao vẫn là có.
“Vậy thì hẹn gặp ngày mai.”
Cung chủ Lang Nha mỉm cười, đứng dậy rời đi.
Đợi ông ta rời đi, mọi người cũng lần lượt tản đi, trong lòng tràn đầy mong đợi với chuyến đi đến hồ Song Nguyệt ngày mai.
Ngay khi Lâm Nhất và Nguyệt Vi Vi chuẩn bị rời đi, có hai bóng người vội vã tiến về phía Lâm Nhất, vẻ mặt cả hai đều nhiệt tình.
Lâm Nhất nhận ra hai người này, là Diệp Thần và Liễu Nhược Trần, đều là yêu nghiệt của Thần Hoàng Sơn và Thiên Đạo Tông.
Cả hai đều là cao thủ bảng Long, xét về tu vi võ đạo thì không hề thua kém Lý Ngọc Hi, chỉ là thành tựu về âm luật kém hơn nhiều.
“Lâm huynh đệ, xin dừng bước.”
Hai người mỉm cười bước đến, khi đến gần còn khẽ hành lễ với Nguyệt Vi Vi.
Lâm Nhất khẽ gật đầu, tuy đều là yêu nghiệt của thánh địa, nhưng hai người này chưa từng xem thường Lâm Nhất, trong yến tiệc cũng không hùa theo Tần Hạo.
Hắn vốn là người như vậy, người không phạm ta, ta không phạm người, người kính trọng ta, ta chắc chắn sẽ kính trọng.
“Lâm huynh đệ, sau này có dự định gì không?” Liễu Nhược Trần là người lên tiếng trước, mỉm cười nói: “Hay là đến Thiên Đạo Tông chơi đi, ngươi là kiếm khách, tuy Thiên Đạo Tông không phải là tông môn lấy kiếm làm chính, nhưng nhìn khắp Đông Hoang hiện nay, Thiên Đạo Tông chắc chắn là Kiếm Tông mạnh nhất không thể nghi ngờ.”
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất