Nhưng rõ ràng đối phương không có ác ý, lời nói cũng không sai.
Kiếm Tông là Kiếm Tông đệ nhất của Hoang Cổ Vực, nhưng nếu tính cả toàn bộ Đông Hoang, thì Thiên Đạo Tông là một trong những thánh địa mạnh nhất Đông Hoang, về căn cơ kiếm đạo hiện tại thực sự mạnh hơn Kiếm Tông.
Thiên Đạo Tông có hai thanh kiếm rất nổi tiếng, một là Thiên Kiếm, một là Đạo Kiếm.
Đây là hai thanh thánh kiếm chí tôn, tương truyền nếu hai kiếm hợp nhất, có thể sánh ngang thần binh.
“Liễu huynh đệ, bắt đầu lôi kéo người rồi sao?” Diệp Thần của Thần Hoàng Sơn cười nói: “Ngay trước mặt Huyền Nữ điện hạ, có vẻ không hay lắm đâu.”
Liễu Nhược Trần chớp mắt cười nói: “Huyền Nữ điện hạ cũng có thể cùng đến chơi mà, nói ra thì… Hiện nay Thiên Đạo Tông cũng có Kiếm Thánh tọa trấn, còn là truyền nhân của Dao Quang.”
Đó là đại sư huynh của ta, Lâm Nhất thầm nghĩ.
Lâm Nhất nói: “Được, có dịp nhất định sẽ đến.”
Hắn chắc chắn sẽ đến Thiên Đạo Tông, chỉ là lúc đó đi với thân phận gì thì khó nói, Liễu Nhược Trần đã mời, coi như là cơ hội.
“Thật sao?”
Liễu Nhược Trần ngạc nhiên nói, có chút không tin.
“Thái độ gì thế, chẳng lẽ lời mời khi nãy là giả à.” Nguyệt Vi Vi cười nói.
Liễu Nhược Trần vội xua tay, cười nói: “Ha ha ha, không không, chỉ là không ngờ Lâm huynh đệ đồng ý sảng khoái như vậy. Được, vậy thì quyết định rồi đấy!”
Diệp Thần đứng bên cạnh thấy vậy thì sốt ruột, nói: “Đừng vậy mà, Lâm huynh đệ, hãy đến Thần Hoàng Sơn đi. Thật không giấu gì, ta được trưởng bối phái tới, Phượng Hoàng Thần Chỉ tái xuất giang hồ, thực sự muốn mời Lâm huynh đệ đến Thần Hoàng Sơn chỉ giáo.”
“Yên tâm, ngươi là người của cung Thiên Hương, Thần Hoàng Sơn tuyệt đối sẽ không làm khó ngươi, có chuyện gì cũng đều có thể thương lượng.”
Gã sợ Lâm Nhất hiểu lầm, vội vàng bổ sung thêm.
Lâm Nhất hiểu gã đang muốn nói gì, chẳng qua là muốn trao đổi Phượng Hoàng Thần Chỉ.
Thần Hoàng Sơn là thánh địa cực kỳ cường đại, rất có thể còn có liên quan đến nguồn gốc của đại Đế. Đi thử cũng không sao cả.
Nếu có thể đổi được tài nguyên tương ứng, Phượng Hoàng Thần Chỉ cũng có thể trao đổi.
Hắn muốn đối phó Thiên Huyền Tử, cho dù sau này có dùng được hay không, thì gặp thêm bài người bạn cũng không có hại.
“Được, ngươi có thể bảo trưởng bối trong tộc đến nói chuyện với ta.”
Lâm Nhất thản nhiên nói.
Diệp Thần thấy Lâm Nhất dễ nói chuyện như vậy, cũng hơi kinh ngạc, rồi lập tức cười nói: “Ha ha ha, Lâm huynh đệ thật sảng khoái, như vậy ta cũng dễ bề ăn nói với trưởng bối rồi.”
“À đúng rồi, Lâm huynh đệ, thật sự không đi hồ Song Nguyệt sao? Cây Tam Sinh là một trong ba cây thần thời thượng cổ, rất thích nghe âm luật, ngày mai cùng cây Tam Sinh tấu khúc được xem là phần thưởng dành cho mười người đứng đầu bảng Lang Nha. Nếu bỏ qua phần thưởng này thì tổn thất cũng khá lớn đấy...”
Diệp Thần gật đầu nói: “Bình thường muốn gặp được cây Tam Sinh là vô cùng khó khăn, ta nghe nói ngày mai... Có thể sẽ có người của thế gia Thần Nhạc đến.”
Thế gia Thần Nhạc?
Lâm Nhất khẽ động lòng, trước khi yến tiệc Lang Nha bắt đầu, hắn từng nghe rất nhiều truyền thuyết về thế gia Thần Nhạc.
Nhưng từ khi bắt đầu đến khi kết thúc đều không thấy xuất hiện, đến mức đã quên mất chuyện này.
Lúc này nghi hoặc nói: “Cũng lạ thật, yến tiệc Lang Nha không đến, bây giờ sắp kết thúc rồi mới đến, đến làm gì?”
“Chuyện này thì không rõ lắm, có lẽ những người đó không thèm so tài với chúng ta đâu, dù sao cũng là người của thế gia Thần Nhạc mà. Dĩ nhiên, ta cũng chỉ nghe nói vậy thôi, có đến hay không thì chưa chắc.” Diệp Thần cười nói.
Lâm Nhất gật đầu: “Ta không hứng thú với mấy chuyện này, những điều hai vị vừa nói, sau ngày mai chúng ta có thể bàn kỹ hơn.”
“Được!”
Diệp Thần và Liễu Nhược Trần chắp tay cáo từ.
Hai người đã nhận được câu trả lời như mong muốn, cũng không tiếp tục cố giữ Lâm Nhất.
“Ngươi thấy thế nào?”
Diệp Thần nhìn bóng lưng của của Lâm Nhất và Nguyệt Vi Vi rời đi, bất chợt hỏi câu không đầu không đuôi.
Liễu Nhược Trần biết gã đang muốn hỏi gì, trầm ngâm nói: “Dễ nói chuyện hơn ta tưởng, ta thấy hắn kiêu ngạo như vậy, cứ tưởng sẽ khó tiếp cận, không ngờ sảng khoái như vậy, hoàn toàn không hề kiểu cách.”
Diệp Thần gật đầu, sau đó cười nói: “Ta cũng cảm thấy vậy, sảng khoái đến mức khiến ta khó tin. Trên đài Lang Nha, khi đối diện với Lý Ngọc Hi hắn vô cùng ngạo mạn, nhưng lại khách khí với ngươi và ta như vậy.”
Liễu Nhược Trần thản nhiên nói: “Giờ nhìn kỹ, loại người như Lý Ngọc Hi mà còn bày ra dáng vẻ trước mặt hắn, thật sự chẳng khác gì trò cười, hắn đúng là có tư cách để không phục những kẻ đó.”
“Hạng nhất bảng Lang Nha, hoàn toàn xứng đáng.”
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất