Cần có lực tinh thần vô cùng cường đại làm hậu thuẫn, nếu trong thời gian ngắn không đánh bại được đối thủ, sẽ khiến bản thân rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Còn Lữ Hồng dựa vào Mai Tuyết Thần Chỉ, tiêu hao ít hơn rất nhiều, nửa nén nhang trôi qua vẫn ung dung điềm tĩnh, trên mặt còn có nụ cười.
“Ta thua rồi!”
Khúc còn chưa đánh xong, mười ngón tay của Diệp Thần rời khỏi dây đàn, sắc mặt trắng bệch.
Gã không thể tiếp tục được nữa, phụt, vừa nói xong, lập tức phun ra ngụm máu.
“Diệp Thần.”
Sắc mặt Liễu Nhược Trần khẽ thay đổi, vội vàng chạy đến đỡ Diệp Thần dậy.
“Chút bản lĩnh như vậy thì đừng đến làm mất mặt nữa, công tử không đến tham dự yến tiệc Lang Nha, xem ra vô cùng sáng suốt, chỉ là đám người không hiểu gì về âm luật thôi.”
Lữ Hồng khẽ mỉm cười, thu tỳ bà rồi từ từ lui xuống.
“Cô đừng đi!”
Liễu Nhược Trần lập tức nổi giận, bước lên nói: “Ta đến lĩnh giáo.”
Nhưng vừa mới bước ra, Mai Tử Họa đang quan sát cây Tam Sinh, không quay đầu mà khẽ vung tay.
Bốp!
Trong hư không, dường như có sợi dây đàn vô hình bị y khảy lên, âm luật vang dội, dưới chân Liễu Nhược Trần nổi lên tầng sóng nước.
Sức mạnh cuồn cuộn trào ra, Liễu Nhược Trần bị ép lui về sau mấy bước.
Sắc mặt Diệp Thần khẽ thay đổi, gã không né kịp, nhìn thấy sắp bị sóng nước nuốt lấy.
Vù!
Thân hình Ngôn Thiên Thần lóe lên, nhanh chóng đỡ lấy gã rời đi, vừa kịp tránh thoát.
Bốn phía tĩnh lặng, trên hồ Song Nguyệt im ắng.
Chỉ còn sóng nước lăn tăn, dư âm vang vọng.
Một chiêu âm vô hình của Mai Tử Họa, khiến mọi người chấn động, tạo nên cú sốc lớn cho tất cả mọi người trong yến tiệc Lang Nha.
Làm sao có thể như vậy được?
Mọi người vô cùng chấn động, ánh mắt nhìn về phía Mai Tử Họa đang đứng chắp tay, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
“Đã nói các ngươi không hiểu âm luật rồi, còn cứ đến lải nhải mãi, cảm thấy chưa đủ mất mặt sao?”
Mai Tử Họa thản nhiên nói, nhưng trong lời nói ẩn chứa cơn giận, khiến đám người Diệp Thần cực kỳ khó xử.
Thái độ cao cao tại thượng này, thật sự khiến người ta nghẹn đến mức không nói nên lời.
Nhưng không có cách nào phản bác!
“Không cần phiền phức như vậy, ai là người đứng đầu? Kêu hắn đến gặp ta, ta muốn quả Tam Sinh đó.” Mai Tử Họa chậm rãi xoay người, nhìn Giang Ánh Thiên trầm giọng nói.
Giang Ánh Thiên điềm tĩnh nói: “Nếu Mai công tử muốn đưa người đến cây Tam Sinh gảy khúc, tất nhiên Lang Nha Thiên Cung hoan nghênh, nhưng người đứng đầu của bảng Lang Nha đã định, quả Tam Sinh cũng đã trao thưởng, không thể thu hồi, đây là quy củ!”
Mai Tử Họa mỉm cười, không nói gì.
Thị nữ bên cạnh y, chính là Lữ Hồng người trước đó đã đánh bản Sát Phá Lang, khẽ cười nói: “Quy củ của công tử nhà ta đương nhiên hiểu rõ, nhưng quy củ chỉ là để ràng buộc người phàm, công tử nhà ta đã đến đây, thì quy củ này không nên tồn tại nữa.”
Thị nữ mà cũng ngông cuồng như vậy, sắc mặt mọi người khẽ thay đổi.
“Người đứng đầu bảng Lang Nha đâu?”
Lữ Hồng đưa mắt nhìn quanh, lên tiếng hỏi.
“Sư đệ của ta, Lâm Tiêu, không có ở đây.” Ngôn Thiên Thần thản nhiên nói.
“Không có, vậy ta đi tìm hắn.”
Mai Tử Họa đứng dậy định rời đi.
Trong lòng Ngôn Thiên Thần chấn động, nếu đột nhiên tìm tới Lâm Tiêu sư đệ, chắc chắn sư đệ sẽ bị đánh úp trở tay không kịp.
Lập tức lớn tiếng nói: “Mai Tử Họa, ngươi muốn đấu với sư đệ ta, thì phải qua cửa ải của ta trước đã!”
“Ngươi là ai?”
Lữ Hồng khinh miệt nói.
“Hạng hai bảng Lang Nha, Ngôn Thiên Thần.” Ngôn Thiên Thần thản nhiên nói.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất