Lữ Ngọc và Lữ Lam là hai người mạnh nhất trong số chín thị nữ.
Gặp Lâm Nhất thì đại bại!
Một khúc Sát Phá Lang khiến mọi người phải tròn mắt trước bản lĩnh âm luật thật sự của Lâm Nhất. Trước đó Ngôn Thiên Thần từng nói sư đệ hắn còn con bài tẩy chưa tung ra, giờ xem ra quả chẳng sai.
"Đây là Sát Phá Lang ư?"
Trên lâu thuyền, cung chủ Lang Nha khẽ lẩm bẩm, đưa mắt nhìn mấy vị trưởng lão bên cạnh. Ai nấy đều sửng sờ ngỡ ngàng.
Họ thường giao thiệp với tư nhạc, Sát Phá Lang là cổ khúc cổ truyền khá phổ biến, các nhạc phường và tông môn đều có ghi chép.
Nhưng diễn tấu được tới cảnh giới như Lâm Nhất vừa rồi thì xưa nay chưa từng nghe, quả thật khó tin nổi.
"Công tử!"
Lữ Ngọc và Lữ Lam mặt mày tái nhợt, xấu hổ lui về sau lưng Mai Tử Họa.
"Không sao, được nghe một khúc Sát Phá Lang như thế này, đáng lắm rồi".
Mai Tử Họa điềm nhiên cười. Cổ khúc còn chưa dứt mà y đã biết Lữ Ngọc, Lữ Lam chắc chắn bại, chỉ là vấn đề thời gian.
Cùng là Sát Phá Lang, nhưng trình của Lâm Nhất cao hơn hai ả quá nhiều.
Mai Tử Họa áo xanh, vẻ mặt ngạo mạn, chắp tay sau lưng, cười nhạt: "Xứng danh đứng đầu bảng Lang Nha, đúng là có chút bản lĩnh, hơn sư huynh ngươi đôi chút. Nhưng so với ta vẫn kém một bậc, muốn tính sổ thay sư huynh ngươi, e là hơi khó đấy..."
"Sao? Không tin à?"
Thấy Lâm Nhất im lặng, Mai Tử Họa ngồi xuống, mười ngón tay lướt trên từng sợi dây đàn.
Lâm Nhất ngồi trước đàn, đưa tay làm động tác mời.
Mai Tử Họa rất mạnh!
Từ lúc y chỉ giật một sợi dây đàn đã đánh trọng thương sư huynh, Lâm Nhất đã không dám coi thường. Sức mạnh của người này thậm chí có thể vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Hồ Song Nguyệt là nơi Lâm Nhất vốn chẳng muốn đặt chân tới, nhưng đã tới và đã ngồi vào đây rồi.
Thì đừng hòng đuổi hắn đi!
Muốn lấy quả Tam Sinh của hắn? Càng đừng mơ. Thần Nhạc thế gia truyền thừa lâu đời thì đã sao, Lâm Nhất cũng còn bao nhiêu thủ đoạn chưa tung ra.
"Có khí phách đấy!"
Khóe môi Mai Tử Họa nhếch cười, y lại giở bài cũ, một ngón tay móc lấy dây đàn.
Ong!
Thân đàn khẽ rung, nhưng chưa phát ra âm.
Thế mà người trên hồ Song Nguyệt mặt mày tái mét, từng bóng người vội vàng bay vọt lên rồi đáp xuống bờ.
Đám người trên bờ thì mặt cũng đã biến sắc từ trước, lùi hẳn cả mười dặm.
Vừa nãy tuy ở trên bờ mà vẫn bị thương không nhẹ.
Thấy Mai Tử Họa lại ra tay, còn ai dám coi thường?
"Khi trước sư huynh đã thua trong một chiêu, khó mà đỡ nổi!" Lâm Vãn đứng cạnh Lạc Thư Di và Nguyệt Vi Vi, lo lắng nói.
Sắc mặt Nguyệt Vi Vi cũng trở nên vô cùng nặng nề. Nàng ta cảm nhận được một luồng lực tinh thần mênh mông đang tụ lại nơi sợi dây ấy.
Mọi người bên ngoài căng thẳng cực độ.
Ai nấy đã biết rõ bản lĩnh của Mai Tử Họa, không biết Lâm Nhất lần này sẽ ứng phó thế nào.
Trong mắt Lâm Nhất thoáng qua một tia khác lạ. Mỗi lần dây đàn được kéo căng, hắn cảm thấy rõ ràng sức ép vô hình trong không khí càng lúc càng nặng nề đến rợn người.
"Trước đó sư huynh ngươi đã bị chiêu này hạ gục chỉ bằng một đòn. Ta rất muốn biết ngươi sẽ chống đỡ thế nào".
Mai Tử Họa nheo mắt, khóe miệng nhếch lên mỉm cười đầy tự tin. Giữa ấn đường y toát vẻ kiêu ngạo, lộ ra sát khí vô cùng tận.
Sắc mặt Lâm Nhất không đổi. Hắn cũng đưa một ngón tay, móc lấy một dây đàn.
Dây đàn như cây cung, từng chút một bị kéo căng.
Ầm!
Khi cung đàn bị kéo căng như trăng rằm, uy áp vô hình quanh cả hai bỗng bùng nổ.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, trong mắt đều bắn ra tia sáng sắc bén lạnh buốt.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất