“Thằng nhóc này, thật là nở mày nở mặt!” Cung chủ Lang Nha cười híp mắt nói, ánh mắt nhìn Lâm Tiêu càng nhìn càng thấy thuận mắt. 

 

 

Không hổ là truyền nhân của dòng dõi Thương Long ta! 

 

Ông ta còn chưa tiếp xúc với Lâm Nhất, nhưng trong lòng đã ngầm thừa nhận vị trí của hắn, xem hắn như người nhà của dòng dõi Thương Long mình. 

 

“Lợi hại thật, vậy mà thực sự đã kết được quả Tam Sinh.” Ngôn Thiên Thần tặc lưỡi, nhìn Lâm Nhất trong hồ Song Nguyệt, trong mắt lộ ra vẻ vô cùng khâm phục. 

 

Ánh mắt nhìn Nguyệt Vi Vi, khóe miệng lộ ra nụ cười, có lẽ sư muội đã tìm được chốn về tốt đẹp. 

 

“Không bao lâu nữa, cái tên Lâm Tiêu sẽ vang dội khắp Thiên Vực Tà Hải.” Lạc Thư Di mỉm cười. 

 

Người của cung Thiên Hương đứng bên cạnh cũng khẽ gật đầu, cho dù là đứng đầu bảng Lang Nha, hay đánh bại Mai Tử Họa, hay khiến hoa Tam Sinh nở, đều là những sự kiện chấn động thiên hạ. 

 

Rất nhanh, cái tên Lâm Tiêu này sẽ không còn vô danh như trước nữa. 

 

“Tên này...” 

 

Khi mọi người trong cung Thiên Hương đều vô cùng hưng phấn, thì đám người Trần Tuấn, Chương Tù lộ vẻ mặt cực kỳ khó coi. 

 

“Đánh bại Mai Tử Họa thì thôi đi, còn khiến cây Tam Sinh ra quả nữa.” Trong mắt Trần Tuấn lóe lên tia sợ hãi, bây giờ mới thật sự hiểu rằng e là Lâm Tiêu rất khó đối phó. 

 

Khi hắn giao đấu với Lý Ngọc Hi, có khi vẫn chưa dùng hết sức. 

 

Rốt cuộc thằng này từ đâu chui ra vậy? 

 

Xem như đại hội Lang Nha đã chính thức kết thúc, nhưng chuyện của Lâm Nhất vẫn chưa dừng ở đây, hắn và Nguyệt Vi Vi cùng hướng về thuyền lầu đang lơ lửng giữa không trung rồi rời đi. 

 

Ánh mắt hắn đảo quanh, giữa muôn vàn ánh nhìn kính sợ, dừng ở thân ảnh của Cung chủ Lang Nha. 

 

Lâm Nhất chắp tay hành lễ rồi nói: “Cung chủ, chuyện của chúng ta khi nào bàn?” 

 

“Chỉ cần ngươi muốn thì lúc nào cũng được.” Cung chủ Lang Nha nở nụ cười hòa nhã, thản nhiên nói. 

 

Lâm Nhất khẽ gật đầu, trong lòng thở phào. 

 

Thái độ của Cung chủ Lang Nha vô cùng thân thiện, khiến hắn càng thêm tin tưởng vào chuyện của dòng dõi Thương Long, nếu thật sự thành công, thì nửa năm nỗ lực trên đạo Âm Luật này cũng không uổng phí. 

 

Từ trước đến nay Lâm Nhất vẫn luôn yếu thế hơn Thiên Huyền Tử. 

 

Nếu có thể nhận được sự giúp đỡ của dòng dõi Thương Long, thì chẳng khác nào liều thuốc trợ tim mạnh mẽ. 

 

Vốn dĩ Thiên Huyền Tử đã là cường giả đỉnh cao cảnh giới Đại Thánh, sau lưng có vô vàn mối liên hệ với Đế quốc Thần Long, suốt thời gian dài, Lâm Nhất đều cảm thấy vô vọng. 

 

Hiện giờ, cuối cùng cũng thấy được tia hy vọng. 

 

Lâm Nhất và Nguyệt Vi Vi nhìn nhau, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười. 

 

… 

 

Cùng với việc đại hội Lang Nha kết thúc, Lang Nha Thiên Cung dần trở nên vắng vẻ, các vị Tư Nhạc ở khắp nơi đều rất hài lòng với kỳ đại hội này. 

 

Đặc biệt là đoạn cuối cùng, còn được chứng kiến lịch sử. 

 

Có thể tưởng tượng, khi họ rời đi, người đàn ông tên Lâm Tiêu ấy nhất định sẽ nổi danh khắp nơi. Kẻ đã đánh bại Mai Tử Họa, khiến hoa Tam Sinh nở, chắc chắn sẽ vang danh Thiên Vực Tà Hải. 

 

Tuy nhiên, Lâm Nhất không quá hứng thú với danh tiếng như vậy, thậm chí còn có phần dè chừng, bởi hiện giờ hắn là Lâm Tiêu, danh tiếng càng lớn thì rủi ro càng cao. 

 

Nếu không phải bất đắc dĩ, danh vọng này vốn dĩ hắn không muốn có. 

 

Ngày hôm sau, sau khi lấy được quả Tam Sinh, dưới sự dẫn dắt của Liễu Nhược Trần, Lâm Nhất đã gặp trưởng bối của Thần Hoàng Sơn. 

 

“Ha ha, lão phu là Cơ Hồng Tín, chưởng môn đỉnh thứ tám của ngoại môn Thần Hoàng Sơn.” Đối phương thấy Lâm Nhất đến, khá khách khí, chủ động giới thiệu bản thân trước. 

 

Ngoại môn? 

 

Trong lòng Lâm Nhất đã hiểu, có lẽ Liễu Nhược Trần cũng là đệ tử ngoại môn. 

 

Nhưng hắn cũng không vì vậy mà thất lễ, trầm giọng nói: “Ta nghe Liễu huynh nói, Thần Hoàng Sơn có hứng thú với Phượng Hoàng Thần Chỉ?” 

 

Cơ Hồng Tín cười nói: “Lâm công tử khách sáo rồi, vậy ta cũng không vòng vo, ngươi muốn gì? Không chỉ là Phượng Hoàng Thần Chỉ, ngay cả khúc Phượng Hoàng Vịnh Tâm, Thần Hoàng Sơn chúng ta đều rất có hứng thú.” 

 

Lâm Nhất không để lộ cảm xúc, bình tĩnh nói: “Không vội, Phượng Hoàng Thần Chỉ và khúc Phượng Hoàng Vịnh Tâm, hiện tại ta tạm thời chỉ có thể đưa cho các người một thứ.” 

 

Liễu Nhược Trần và Cơ Hồng Tín nhìn nhau, trong mắt đều lóe lên vẻ nghi ngờ, không rõ Lâm Nhất có ý gì. 

 

“Lâm công tử, rốt cuộc muốn gì?” Cơ Hồng Tín dò hỏi: “Tuy lão phu chỉ là chưởng môn ngoại môn, nhưng cũng có thể tự mình quyết định nhiều việc.” 

eyJpdiI6ImgyUWtvamROV3FVdUtubW1ZWktYR1E9PSIsInZhbHVlIjoiMTNTcGczZ1hyZW5PcHBpdndBVE00d24rMUkzemQ3STZpVWx3XC8wdFwvZEhLclNvMWRiYXo4ZXZBQmh5V2MxMFhuIiwibWFjIjoiNThiMjIzNWQ5NTI3MDViNjFmNTA4Mjk5MmJkOTYyODBkOTdkY2NhYWVlNDZlZTNiYzY5ZjhjY2Q4MGJkZWQxYSJ9
eyJpdiI6IlhZSTlETnRRZnlMdHRMQ1RtRWtnYkE9PSIsInZhbHVlIjoiUXJkSE9hc0JSNWExTVNHR09kZXpSS2xFcTluU1dPSW82XC9nS0doam1ob25PbWR3a0hCRzkwNFNZV2pQR3VGK3dYMjU4OUZjQjVaZU9pS0F3ZmdpeGJUTjFpWmNVVXNvS0dMNVVZQkhhbmljM1JwRE1EM3lcL0o0WkszWm5cL2FnTnVodjlZSEJXb0xkRHBPXC8xbk0ySTBJcndTRmNQMmtZbjhIVFU2NlwvemNnN1wvMENWWUE3RW02NGJ6MkltTVc3TzBuTFJsQkhxUU1ESmV1OFN5RmtJMmtJM0w1cHl5aXZUa2p1aEhEamhYK1dyU2pCeVdueklKeW8yTHk4a2toWmxreTY2Tm9tNkZmSEdXSmdTOGR6YUpEMG1FZSt4aHdYRzBocnNWeDJNdUFOT0FvZmxrNk1tbWpLXC8rXC9JS1RkYlFicVFsZ2p4d200bDdkak9YVHN3eHNVZEV6WXpZZ1V6QVhhOEdkSnBDNEZ5MzNaRUhqZGhNRHRqSDNXaE80ZFBqQkVHSVkyeG1aemhVdkplazZHVDBxMHVYbzBmOFgzZDA5ejBsazg3OG5RUXFBNnk5b0NUdjNEdUc1bll5V0V3WXZyMWl5SDdNbWdISVRQRjZ0WHFQRDV3NnVxOU90eHNuWmhsM2dZcElxUVBDNlJ5QVRFV3RmbVBpNVRHNEpsZEgwUzVMdnhcLzdpbCtQZDQ1NHNzMmUyN3kyOTY1c0JDaVZuSmh0aDdEWVJjYndxR1VBZGwwZVpHMlNFY0NNY0lzZHRYZDNRb2U1OWtmRDIxK0ZOOEpXWjU5SlpPYWZsUWZyTEFYc2crc2ZpSlwvYVZXamFuN2ZubWN6c1QxcW4zczBGUm8iLCJtYWMiOiI3N2VkNTk4Y2U0YjViNTNhMmI4NGI1MTZhOGVmMjMxODc0NjkxYzNlMDVhZGNiYWZlMjRkZTQwNGFlMzg1ZWE4In0=

Ads
';
Advertisement
x