Nơi đó là cấm địa của Lang Nha Thiên Cung, bất kỳ ai cũng không được phép đặt chân đến.
Khi hai người sắp đến chân núi Lang Nha, bị mấy bóng người chặn đường, chính là Mai Tử Họa và chín nữ thị vệ của y.
“Thánh trưởng lão.”
Phong thái Mai Tử Họa như cũ, tay cầm chiếc quạt xếp, nho nhã lễ độ chào hỏi Mộc Tuyết Linh.
Mộc Tuyết Linh khẽ gật đầu, sau đó Mai Tử Họa chuyển ánh mắt sang Lâm Nhất, mỉm cười nói: “Lâm Tiêu, ngươi còn định ở Lang Nha Thiên Cung bao lâu nữa?”
Lâm Nhất trầm ngâm nói: “Nhanh thì ba đến năm ngày, chậm thì... Ta cũng không chắc.”
“Lâu vậy sao?”
Mai Tử Họa hơi nhíu mày, không vui nói: “Đảo Lang Nha này cũng chẳng có gì đáng xem, ta sợ mình không ở đây được lâu, dạo này thành Thánh Thiên Vực rất náo nhiệt, ta đợi ngươi ở thành Thánh Thiên Vực.”
“Được.”
Lâm Nhất trả lời đơn giản.
Mai Tử Họa cười nói: “Ngươi đừng chỉ nói được, đừng cầm được quả Tam Sinh rồi quên mất đã hứa với ta điều gì. Gần đây Huyền Vũ Khư Hải không yên ổn, ta có thể sẽ đến đó góp vui, cùng lắm là đợi ngươi một tháng.”
Huyền Vũ Khư Hải có động tĩnh?
Cũng phải, sớm đã nên có rồi, nếu không nhầm thì An Lưu Yên đến đây cũng là vì chuyện này.
Chẳng lẽ Huyền Vũ Khư Hải thật sự có liên quan đến truyền thừa Huyền Vũ?
Nếu thật sự là như vậy, thì có lẽ hắn cũng phải đến đó, mai rùa trong tay hắn có lai lịch bất phàm, hắn luôn nghi ngờ có liên quan đến truyền thừa Huyền Vũ.
“Thời gian thì ta không thể đảm bảo cho ngươi, chỉ có thể nói là sẽ cố gắng hết sức, còn khúc phổ thì có thể đưa trước cho ngươi.”
Lâm Nhất lấy ra ba miếng ngọc giản, lần lượt đưa cho đối phương.
Hai ngày trước sau khi đại hội Lang Nha kết thúc, Lâm Nhất đã chuẩn bị sẵn, Mai Tử Họa không đến tìm hắn, hắn cũng sẽ đi tìm đối phương.
Mai Tử Họa tùy ý nhận lấy ngọc giản, nói: “Đưa đàn hề cho ta trước đi, ta chơi thử trước đã.”
Lâm Nhất nhìn Mộc Tuyết Linh, đàn hề là hắn mượn từ đối phương.
Mai Tử Họa thấy vậy, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc hơn nhiều, không còn đùa giỡn như lúc nãy nữa.
Trong mắt Lâm Nhất thoáng qua vẻ khác thường, tính tình tên này phóng khoáng, vô cùng ngạo mạn.
Ngay cả với Cung chủ Lang Nha cũng chẳng nể nang, vậy mà rất khách khí với Mộc Tuyết Linh, thậm chí có thể nói là... E ngại.
“Thì ra đàn là của Thánh trưởng lão, lúc nãy Tử Họa đường đột rồi.”
Mai Tử Họa thu quạt, chắp tay khiêm tốn nói.
Sắc mặt Mộc Tuyết Linh lạnh lùng, không để ý đến Mai Tử Họa, nói: “Ngươi quyết định là được.”
Nàng ta không để tâm, dĩ nhiên Lâm Nhất cũng không để tâm, giao cả đàn hề và đàn cung cho đối phương.
“Thú vị thật.”
Mai Tử Họa nhận lấy đàn hề, ngẩng đầu nhìn Lâm Nhất, cười nói: “Cuối cùng trên hồ Song Nguyệt vẫn là ta thua ngươi, thị nữ thì ngươi không cần, vậy để ta tặng ngươi cái khác.”
Nói xong, y cũng đưa cho Lâm Nhất miếng ngọc giản.
“Gì vậy?” Lâm Nhất thản nhiên nói.
“Vài công pháp có liên quan đến Chu Tước Tinh Tượng, còn có Mai Tuyết Thần Chỉ, và vài khúc phổ mà ta đã diễn tấu ngày hôm đó.”
Mai Tử Họa nói như không có gì, sau đó cười nói: “Quan trọng nhất là, có cảm ngộ của ta về âm luật.”
Tên này không phải dạng tự luyến bình thường, cảm ngộ của y về âm luật, e rằng là phần kém quan trọng nhất, so với Mai Tuyết Thần Chỉ và Chu Tước Tinh Tượng thì sợ là còn chưa bằng một phần trăm.
“Được, ta nhận.”
Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, cẩn thận cất ngọc giản.
“Gặp ở thành Thánh Thiên Vực.”
Mai Tử Họa mỉm cười, vung tay rời đi, chín thị nữ trước khi đi đều nhìn Lâm Nhất, ai nấy đều quyến rũ, ánh mắt đầy ẩn ý.
“Hình như y hơi sợ trưởng lão.”
Đợi đối phương đi xa, hai người đi lên núi, Lâm Nhất mở miệng hỏi.
“Chẳng lẽ ngươi không sợ ta sao?”
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất