Mọi người trầm mặc không nói, ân oán giữa công tử Táng Hoa và Thiên Huyền Tử, những người có mặt ở đây đều biết ít nhiều.
Giang Ly nói: “Là Huyền Thiên Tông của Hoang Cổ Vực à?”
“Đúng vậy.”
Lâm Nhất nói.
Nhìn hắn có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra rất căng thẳng, nếu đối phương không đồng ý thì hắn thật sự không có cách nào chế ngự.
“Huyền Thiên Tông thì cũng được, dù sao cũng không thể so sánh với thánh địa, nhưng Thiên Huyền Tử thì không đơn giản. Trên đời này, thật sự dám ra tay với lão ta thì không có mấy người!”
Vẻ mặt ông lão trong đại điện, nghiêm trọng nói.
“Đúng vậy. Năm đó lão ta đi khắp Đông Hoang, cũng tung hoành tứ phương, hiếm có đối thủ.”
“Lão ta còn có mối liên hệ sâu sắc với Đế quốc Thần Long, trong chín Cổ Vực của Côn Luân, trừ Hoang Cổ Vực ra, các nơi khác đều nằm dưới sự kiểm soát của Đế quốc Thần Long. Nếu không nhờ mối quan hệ với Kiếm Đế Ngự Thanh Phong, Hoang Cổ Vực sớm đã bị Đế quốc Thần Long khống chế rồi...”
Tiếp tục có người nói.
Dòng dõi Thương Long biết được nhiều bí mật về Hoang Cổ Vực hơn Lâm Nhất.
Giang Ly nhìn Lâm Nhất nói: “Nếu Huyền Thiên Tông muốn ra tay với ngươi, Lang Nha Thiên Cung có thể bảo vệ ngươi, điều đó không cần phải dùng Phong Thần Lệnh để trao đổi. Ngươi là người đứng đầu bảng Lang Nha, vốn có thể đưa ra yêu cầu với ta, nhưng nếu muốn ra tay với Thiên Huyền Tử... E là có chút khó khăn.”
Lâm Nhất nói: “Dòng dõi Thương Long cũng sợ Huyền Thiên Tông sao?”
Giang Ly thản nhiên nói: “Đấy không phải vấn đề, có nhiều chuyện ngươi chưa biết. Chỉ cần Dao Quang chết, Kiếm Tông chắc chắn sẽ diệt vong. Đến lúc đó, đối đầu với Huyền Thiên Tông chính là đối đầu với Đế quốc Thần Long.”
Mộc Tuyết Linh nói: “Ông ta nói không sai, năm đó Kiếm Đế Ngự Thanh Phong đã chém gãy hai ngọn núi của Kiếm Tông, nhưng lúc đó cũng từng hứa với chưởng môn Kiếm Tông, chừng nào còn sống thì sẽ không có cường giả cảnh giới cấp Đế ra tay với Kiếm Tông.”
“Nhưng nếu Dao Quang chết rồi, tất nhiên giao ước của Ngự Thanh Phong cũng bị hủy, Đế quốc Thần Long nhất định sẽ tiếp quản Cổ Vực Côn Luân.”
Lâm Nhất cười khổ nói: “Vậy, các hạ cảm thấy sư tôn của ta nhất định không bước ra được bước đó à?”
“Con đường ông ấy muốn đi quá khó.”
Giang Ly nhìn Lâm Nhất nói: “Nếu ông ấy muốn thành Đế, chắc chắn đã thành rồi. Ngươi không hiểu sư tôn của ngươi, năm đó một người một kiếm đẩy lùi ba đại thánh địa, phong thái cỡ nào! Dựa vào thanh kiếm trong tay, bảo vệ Hoang Cổ Vực suốt ba nghìn năm. Con đường ông ấy muốn đi là tranh với Đế, tranh với Cửu Đế!”
“Hơn nữa, thọ nguyên của ông ấy không còn nhiều. Ngươi không cần cố chấp như vậy, trong kỷ nguyên Thần Long, người người đều phải chết, dù là Cửu Đế cũng vậy, sư tôn của ngươi cũng là cầu đạo bằng cái chết, không có gì tiếc nuối.”
“Cha ta và sư tôn của ngươi có chút giao tình, ta cũng biết đôi phần về nhân phẩm của tiền bối Dao Quang, nếu đoán không sai, sư tôn của ngươi cũng sẽ không tán thành việc trở về Hoang Cổ Vực, ngươi cũng không cần nhất thiết phải đối đầu với Thiên Huyền Tử.”
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia lạnh lùng, trầm giọng nói: “Nếu Lâm Nhất ta, nhất định muốn đối đầu với lão ta thì sao?”
Đám người Giang Ly đều sững sờ, không biết trả lời thế nào.
Hồi lâu sau, Giang Ly mới nói: “Nếu nhất định như vậy, thì sớm muộn gì ngươi cũng chết oan uổng, đến khi ngươi chết rồi, Phong Thần Lệnh cũng sẽ trở thành vật vô chủ.”
Lâm Nhất lắc đầu, cười nói: “Đại ca đã bảo ta đến đây, chắc chắn là hy vọng ta giao Phong Thần Lệnh cho các ông, không cần đợi đến khi nó trở thành vật vô chủ mới tranh đoạt.”
Hắn rất thoải mái, không tranh luận, đặt Phong Thần Lệnh lên bàn rồi quay người rời đi.
Giang Ly sững sờ, hồi lâu sau mới bừng tỉnh nói: “Người bạn nhỏ, nếu không ngại, có thể ở đảo Lang Nha thêm vài ngày.”
“Cũng được.”
Lâm Nhất không quay đầu, tùy ý trả lời.
Sau khi hắn rời đi, ông lão có cổ ấn giữa mi tâm bỗng xuất hiện, chậm rãi bước ra. Trên người ông ta tràn ngập khí tức vô cùng khủng khiếp, sâu không lường được, tựa như chỉ cần một ánh mắt cũng có thể hủy diệt trời đất.
“Lão tộc trưởng!”
“Cha.”
Mấy người Giang Ly vội vàng bước lên.
Ông lão nhìn về hướng Lâm Nhất rời đi, trầm ngâm nói: “Thằng nhóc này, không hổ là đồ đệ của Dao Quang, cái tính tình này thật là cố chấp, Giang Ly hãy đến tầng cuối cùng của kho báu Lang Nha, lấy ba món thánh vật Thương Long giao cho hắn.”
“Hả?”
Giang Ly giật mình, nói: “Không cần thiết chứ... Vừa rồi hắn còn nói sẽ không tranh vị trí Chủ Thương Long mà.”
Ông lão lạnh lùng nói: “Hắn nói không tranh là không tranh sao? Hắn chỉ mới Long Mạch tầng bảy, mà dám chống lại Thiên Huyền Tử, dòng dõi Thương Long đối đầu với Thần Long thì đã sao?”
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất