Dưới chiếc nón lá, Lâm Nhất nhìn Triệu Nham ở xa, thản nhiên nói.
Đôi mắt Triệu Nham vô thần, rõ ràng đang nhìn chiến đài, nhưng ánh mắt không có tiêu cự, giống như đang ngủ.
Tựa như chiến thắng vừa rồi, là chuyện không đáng kể gì cả.
Lâm Nhất tin rằng, nếu ngày nào đó y lĩnh ngộ được Thiên Khung Kiếm Ý, thì với chấp niệm và sự thuần khiết này, Triệu Nham chắc chắn có thể nắm giữ kiếm tâm.
Buổi trà hội tiếp tục diễn ra, các kiêu hùng của thánh địa cũng lần lượt lên đài.
Nhưng mấy người cầm đầu, có lẽ do sự xuất hiện của bảng Long, đều tỏ ra cực kỳ thận trọng và nhẫn nhịn, không ai là người đầu tiên xuất trận, tựa như đang so xem ai nhẫn giỏi hơn.
Lâm Nhất không có hứng thú với các tông môn khác.
Sau đó Kiếm Tông có mấy người lên đài, nhưng không ngoại lệ đều thua, thậm chí Mộc Tuyết Cầm lên đài cũng thua, đối thủ của nàng ta chính là Trình Hùng, người ra tay đầu tiên.
Lâm Nhất hơi nhíu mày, thế hệ hoàng kim của Kiếm Tông mười tám năm trước bị diệt, đúng là nguyên khí tổn thương quá nặng.
Dẫn đến việc cao thủ tuyệt đỉnh cảnh giới Long Mạch bị đứt đoạn, hiện tại đám người mới này, thời gian trưởng thành vẫn còn quá ngắn.
“Kiếm Tông chỉ đến mức này thôi sao?”
Trình Hùng thắng trận, khóe miệng nhếch lên nụ cười, quay đầu nhìn, khẽ nói: “Không đã gì cả, còn ai dám đấu tiếp với ta không?”
Có vài người thích ức hiếp người khác, Trình Hùng chính là loại người như vậy.
Tuy thực lực tổng thể của Kiếm Tông không mạnh lắm, nhưng nền tảng kinh người, có Dao Quang tọa trấn, danh tiếng tại Đông Hoang rất lớn.
Ức hiếp người như vậy, độ hiện diện vẫn rất cao.
Quả nhiên, Trình Hùng khiêu khích như vậy, lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người.
“Kiếm Kinh Thiên đã thành Thiên Vương, công tử Táng Hoa mất tích, Kiếm Tông thiếu người dẫn dắt, vẫn chưa thành thế lực mạnh thực sự.”
“Nói ra cũng thấy tiếc, buổi trà hội võ đạo này náo nhiệt như vậy, khởi nguồn là do Kiếm Kinh Thiên, thế nhưng hôm nay Kiếm Tông chẳng có chút hiện diện nào.”
“Kinh Thiên đã rời xa, Táng Hoa khó cất giọng, dòng dõi Dao Quang, không người kế thừa!”
Có người thì thầm bàn tán, thậm chí còn ngâm bài thơ hài. Nhưng phần lớn mọi người đều có vẻ tiếc nuối, không có quá nhiều ánh mắt coi thường.
Chỉ là có chút cảm thán, Kiếm Tông danh chấn một phương, vậy mà đến cả Trình Hùng cũng dám khiêu khích rồi.
Nếu Kiếm Kinh Thiên còn ở đây, đừng nói là Trình Hùng, cho dù là tứ công tử và người của sáu đại Thánh Địa cộng vào, cũng không dám thốt ra lời nào.
Sắc mặt đám người Kiếm Tông trở nên khó coi, đúng lúc Diệp Tử Lăng sắp không nhẫn nhịn được.
“Ta đến tiếp chiêu ngươi.”
Triệu Nham đứng dậy, thân hình lóe lên, lần nữa đáp xuống chiến đài Lôi Huyết.
Vút!
Không nói lời nào dư thừa, Triệu Nham rút kiếm lao tới.
Keng keng keng!
Thánh kiếm và búa lớn va chạm, bắn ra tia lửa chói mắt, bóng người hai người nhanh đến mức phát ra âm thanh xé gió chói tai.
Sau vài chục chiêu, hai tay Trình Hùng nắm chặt búa lớn, lần nữa lao đến.
Ầm!
Gã dùng toàn bộ tu vi Long Mạch tầng tám bộc phát, khiến Triệu Nham người có tu vi yếu hơn, lập tức rơi vào thế bất lợi.
Búa lớn chưa rơi xuống, đã bị khí ép lui mấy bước.
Bộp!
Tuy vậy đòn này, cuối cùng Triệu Nham vẫn đỡ được.
Y vô cùng bình tĩnh, luôn tìm kiếm sơ hở của đối phương, dùng kiếm đâm vào chỗ yếu nhất trong chiêu thức của đối phương, dùng mũi kiếm sắc bén nhất phá giải thế công.
Trình Hùng vô cùng kinh ngạc, chiêu thức bất giác càng thêm hung mãnh.
Trên thế trận, Trình Hùng chiếm ưu thế, nhưng Triệu Nham luôn có thể nắm bắt thời cơ xuất kiếm tốt nhất, ra sau đến trước, lâm nguy không loạn.
Thế công tiêu hao, lòng Trình Hùng ngược lại dần trở nên rối loạn.
Không thể tiếp tục như vậy nữa!
“Khai Thiên Trảm!” Trình Hùng hét lớn, thi triển sát chiêu cấp Quỷ Linh, Long Nguyên cuồn cuộn hóa thành dị tượng kinh thiên.
Trong vùng hỗn độn, có búa lớn khai thiên, ba nghìn vì sao đồng loạt nở rộ.
Nhưng ai mà biết được, đối mặt với đòn cuồn cuộn này, Triệu Nham vẫn lâm nguy không loạn. Y đứng nguyên tại chỗ nhanh chóng vung kiếm, từng bóng người từ trong cơ thể y phóng ra, những bóng người ấy ánh kiếm lưu chuyển, tựa như tranh thủy mặc.
“Huyền!”
Đợi đến khi búa lớn rơi xuống, y xoay tay vung kiếm, chữ Huyền cổ xưa hiện ra.
Bộp!
Búa lớn như núi lớn rơi trên thân kiếm, thân kiếm khẽ rung lên, bật ngược trở về.
Phụt!
Trong lúc không kịp phòng bị, Trình Hùng thất bại, phun ra ngụm máu.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất