"Ừm, chị Mao thật có con mắt nhìn người! Nếu là tôi, tôi cũng sẽ kí hợp đồng với hai người bọn họ!"  

 

"Giám đốc Tần đã nói như vậy thì tôi yên tâm rồi! Giám đốc Tần yên tâm, tôi sẽ chú tâm vào đào tạo Tưởng Thiên Dưỡng và Khương Thục Văn, cuối năm nay, tôi sẽ để cho hai người họ bắt đầu tham gia vào các cuộc thi có liên quan trọng trong nước! Tranh thủ trong vòng 3 năm có thể tạo ra thành tích!", Mao Hinh nói.  

 

"Ừm! Chị Mao có lòng tin là được! Chị cứ dốc sức làm, tôi ủng hộ hai chân hai tay!", Tần Kiệt nói.  

 

"Có câu này của giám đốc Tần, tôi rất yên tâm! Ok, tôi nói xong rồi, tôi cúp máy trước đây!"  

 

"Tạm biệt!"  

 

Sau khi cúp máy, Tần Kiệt cười đắc ý.  

 

Studio của Mao Hinh là một nước cờ ngầm của anh.  

 

Hiện giờ người biết điều này chỉ có anh, Châu Phàm và Lưu Tuấn Mai.  

 

Những người khác đều không biết.  

 

Anh vốn cho rằng Mao Hinh sẽ cuốn gói trước.  

 

Không ngờ, Mao Hinh lại nghĩ đến việc ký hợp đồng với Tưởng Thiên Dưỡng và Khương Thục Văn.  

 

Xem ra hành trình trở thành ngôi sao của Mao Hinh diễn ra không mấy suôn sẻ.  

 

Nhưng trong kinh doanh, cô ta cũng là một người có tài năng.  

 

Nếu không tầm nhìn sẽ không xa như vậy.  

 

Vừa mới thành lập studio liền ký hợp đồng với Tưởng Thiên Dưỡng và Khương Thục Văn.  

 

Như vậy cũng tốt.  

 

Đợi sau khi Tưởng Thiên Dưỡng và Khương Thục Văn trải qua huấn luyện là đến lúc anh thu hoạch trái ngọt.  

 

Đến lúc đó, đoán chừng sự nghiệp của anh sẽ còn khởi sắc hơn, có thể chớp lấy cơ hội bước chân vào làng giải trí.  

 

Ở Hoa Hạ, ngành giải trí cũng là một ngành kinh doanh lớn.  

 

Mặc dù trong giới có hơi lộn xộn nhưng lợi nhuận mang lại khá cao.  

 

Kiếm được tiền, lộn xộn một chút cũng có sao?  

 

Tần Kiệt không quan tâm.  

 

Sau khi trở về ký túc xá tắm rửa, anh dành ra 3 tiếng đồng hồ xem phim "Chúa tể của những chiếc nhẫn" rồi ngã xuống giường ngủ thiếp đi.  

 

"Hả? Sao mình lại đến Hỗ Hải rồi?"  

 

Tần Kiệt có chút kinh ngạc, dụi dụi mắt, anh thật sự đã tới Hỗ Hải.  

 

"Tần Kiệt, cậu đến rồi!"  

 

Tần Kiệt quay đầu nhìn lại, phát hiện ra người nói chuyện là Tần Văn Văn-cô của Tần Tuyết.  

 

Tần Tuyết đang ở sau lưng bà ta.  

 

Triệu Kỳ cũng đứng ở bên cạnh.  

 

Ba người bước tới.  

 

"Thời hạn thỏa thuận của chúng ta đã đến! Hiện tại đang ở Hỗ Hải, cậu chỉ là một thành phần tri thức bình thường! Bây giờ cậu còn có thể nói gì nữa?", Tần Văn Văn hỏi, trong mắt hiện lên tia khinh thường.  

 

Khóe miệng bà ta khẽ cong lên, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt.  

 

Đó là nụ cười của người chiến thắng.  

 

Đồng thời bà ta coi thường Tần Kiệt ra mặt.  

 

"Con... con... con thừa nhận trước mắt chưa đáp ứng được yêu cầu của cô, nhưng con tin..."  

 

"Đủ rồi!", Tần Văn Văn lười nghe tiếp: "Cậu muốn nói chuyện, tôi đã nghe nhiều người nói rồi! Tôi không muốn nghe lại nữa!"  

 

"Không làm được thì chính là không làm được! Đừng bao biện! Thông thường những người đàn ông giỏi kiếm cớ đều không phải là mấy người tốt đẹp gì, mà chỉ là kẻ hèn nhát thôi!", Tần Văn Văn nhìn về phía Tần Tuyết.  

 

"Tuyết Nhi, con thấy chưa, rời khỏi thành phố Hán, cậu ta căn bản không phải là cái thá gì cả, nó không thể cho con một cuộc sống mà con hằng mong muốn!"  

 

"Chia tay nó đi! Trên đời này có rất nhiều đàn ông tốt hơn nó!"  

 

"Cô ơi, con...", Tần Tuyết cắn môi, có chút khó xử.  

 

"Tuyết Nhi, chỉ là đàn ông mà thôi, giống như quần áo trên người chúng ta, khi cảm giác mới mẻ mất đi sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa! Vứt thì vứt, cùng lắm thì mua bộ khác mặc là xong! Làm gì mà con không hạ quyết tâm được chứ?"  

 

"Cô, con thực sự rất yêu anh ấy! Con xin cô, đừng ép con được không?"  

 

"Cô ép con? Cô là vì muốn tốt cho con đó!", Tần Văn Văn chỉ vào sông Hoàng Phổ: "Con có biết mỗi năm có biết bao nhiêu người đàn ông nhảy xuống đây vì không thể cho người phụ nữ của mình một cuộc sống mà họ mong muốn không?"  

 

"Con không biết!", Tần Tuyết vừa khóc vừa lắc đầu.  

 

Cô ấy nhìn Tần Kiệt, nước mắt không ngừng tuôn rơi.  

 

"Con chỉ biết rằng tình cảm, không thể dùng tiền để cân đo đong đếm được! Nó là vô giá! Cô ép con, bố mẹ con ép con! Con, con, con chỉ có thể..."  

 

Tùm~  

 

Tần Tuyết nhảy xuống sông Hoàng Phổ.  

 

"Cái gì?", mặt Tần Văn Văn biến sắc.  

eyJpdiI6IlJPUVR6VXMwN3lEVXB3U0hjTVpDWXc9PSIsInZhbHVlIjoiTlI4VHFBaUtiWnhoZzM2V0pPQ3g0R0Z2Vlp4K2w2azJ1aFVrMDNFeVFlYzEydmdCNEkyUnpyRm1hTVlXTE5DMSIsIm1hYyI6ImQwYTQzMzJhYmEwOGY3OGIwYmU3MmE2YjI0ZjhlNzY3MGM1ZmI1ZWFlY2JmMGFmOGEyMWRlNDI3NTVkNjU3ZDEifQ==
eyJpdiI6InhzRVVXRlFcLzc0UnBcL0phS2dZQmZ1QT09IiwidmFsdWUiOiIycExcLzE5TTBvcTgydHNHRE9tb3NIeGdPU2hvejNsOHZGXC82M1VBdktEdEVKR3kxN0tMVXBrZFUxbXZZZGRPT3hpY0liN1R3a0ljNFRQYzNuOVZuOGFES1pqd3hxV0NTRCtcL2JhSWI3VUUyXC9pUU1rNjV4U3YyUWZcLytXaGI0WXpGYzVaQXliazZnbzAzSHJtcE5BSkpiZz09IiwibWFjIjoiNTIxZDM3ZDQzM2JhNTRkM2I2NjgyNmFlYzM5Yzc3MjA0MGMxMTM5YjY3NTliOWU1ZmFmMzAzOWIyNGU3M2UxOCJ9

Ads
';
Advertisement
x