Nhưng những chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Tần Kiệt đi đến trước mặt Giang Dã, ngồi xổm xuống.
Dáng người cao ráo của anh, dưới ánh mặt trời, tỏa ra tạo thành một cái bóng dài che phủ cả người Giang Dã.
Đôi mắt anh giống như vua sói phương Bắc, lóe lên một tia sáng lạnh như dao.
"Còn muốn chơi à?", giọng nói của Tần Kiệt vô cùng thấp.
Giang Dã xém chút nữa bị dọa đến mức tè dầm.
Ông ta nuốt nước miếng, yết hầu mấp máy vài cái rồi mới nặn ra được một câu: "Cậu, cậu muốn làm gì? Tôi cảnh cáo cậu đó, đừng có mà làm xằng làm bậy! Đánh người chính là phạm pháp đấy!"
Ông ta sợ rồi.
Ông ta đường đường là một thầy giáo dạy thể dục, mà lại sợ hãi trước ánh mắt hung ác kia của Tần Kiệt.
Ông ta thực sự hoảng hốt.
Cảnh tượng vô cùng xấu hổ.
"Tôi nói cho ông biết, trong vòng một tuần, ông phải chủ động đến tìm tôi! Nếu không, tôi sẽ cho ông biết, làm sao để trở thành Đông Phương Bất Bại!"
Nói xong, chân của Tần Kiệt còn cố tình dừng lại trên đùi Giang Dã.
Sau đó anh xoay người rời đi.
Giang Dã lại bị dọa xém tè dầm.
Anh thật là đáng sợ.
Một thanh niên hơn 20 tuổi đầu làm sao có thể tàn bạo giống như một con sói như vậy được?
Nhưng cậu ta dám uy hiếp mình trước mặt một học sinh và phụ huynh.
Món nợ này, ông ta chắc chắn sẽ không để yên như vậy đâu.
Cậu muốn tôi huấn luyện con trai của Lữ Bộ Thanh?
Cả đời cũng đừng hòng.
Ngoài ra, tôi sẽ tiến hành ra lệnh phong sát ở trong giới.
Khiến con trai của Lữ Bộ Thanh mãi mãi đừng nghĩ tới việc lăn lộn trong giới thể thao.
Hừ!
Giang Dã nghĩ như thế nào, Tần Kiệt không biết.
Anh bước tới trước mặt bố con Lữ Bộ Thanh.
Ánh mắt con trai của Lữ Bộ Thanh sáng rực lên.
Ánh mắt nhìn Tần Kiệt tràn đầy kính sợ và khâm phục.
Chỉ vừa mới đây thôi, bố con bọn họ quỳ trước mặt Giang Dã, nói thật nhiều lời hay, nhưng Giang Dã lại hoàn toàn không có biểu cảm nào.
Ông ta vẫn vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn.
Cậu ta đã cảm thấy bất mãn với Giang Dã từ lâu.
Hiện tại Tần Kiệt vừa xuất hiện đã dọa Giang Dã xém tè dầm rồi.
Như vậy tương đương giúp bố con họ xả cơn giận.
Nên cậu ta đương nhiên sẽ kích động và kính phục.
Nhưng trên mặt Lữ Bộ Thanh lại tràn đầy vẻ lo lắng.
Giang Dã là giáo viên nổi tiếng nhất trong ngành.
Nếu bọn họ xúc phạm ông ta thì việc của con trai chắc chắn sẽ tiêu tùng.
Vậy không phải ông ta quỳ rồi dập đầu uổng công rồi sao.
"Giám đốc Tần, cậu như vậy…"
Lời còn chưa nói hết, chỉ mới nói được một nửa nhưng Tần Kiệt đã hiểu rồi.
"Thầy Lữ, ông tin tôi không?", Tần Kiệt nhìn Lữ Bộ Thanh hỏi.
"Tôi…"
Nói thật, Lữ Bộ Thanh không quá quen thuộc với Tần Kiệt lắm.
Nếu như không phải có quan hệ với Lưu Tuấn Mai thì ông ta cũng sẽ không tìm Tần Kiệt.
"Cho dù ông không tin tôi, thì ông cũng nên tin Lưu Tuấn Mai chứ?", Tần Kiệt nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất