"Tôi nghĩ sau khi nhìn thấy ảnh, bọn họ nhất định sẽ..."  

 

 

"Dừng! Dừng lại, đừng nói nữa!", Giang Dã không nghe được nữa.  

 

Giờ phút này ông ta mới ý thực được bản thân mình đã bị Tần Kiệt bắt thóp.  

 

Nếu ông ta không đồng ý, chỉ cần Tần Kiệt tung ảnh ra, ông ta coi như xong đời.  

 

"Được, tôi đồng ý với cậu!", Giang Dã nghiến răng nghiến lợi đưa ra một quyết định khó khăn.  

 

"Vậy mới đúng chứ! Con người ấy mà, sống ở trong xã hội, đôi lúc phải dễ dễ một chút để đôi bên cùng có lợi, con đường phát triển ngày càng mở rộng!", Tần Kiệt cười nói.  

 

"Khi nào cậu có thể đưa toàn bộ số ảnh cho tôi?", Giang Dã nói.  

 

"Không vội! Đợi khi nào con trai thầy Lữ trúng tuyển vào trường đại học mà cậu ấy yêu thích thì tôi gửi cho ông!", Tần Kiệt nói.  

 

"Cậu...", Giang Dã tức giận đến nghẹt thở, nhưng ông ta không biết phải làm sao.  

 

"Đừng có gọi như vậy! Ông là thầy giáo, ngay cả cách cư xử cơ bản nhất cũng không biết sao?", Tần Kiệt nói.  

 

"..."  

 

Giang Dã xem như là hoàn toàn bị đánh bại.  

 

Ông ta không còn gì để nói.  

 

"Ngoài ra, còn một chuyện nữa, ông cũng phải làm!", đột nhiên, Tần Kiệt lại lên tiếng.  

 

"Còn gì nữa?", trong lòng Giang Dã rất bất mãn.  

 

"Chiều nay sau khi dạy xong, ông đến chỗ lần trước, trước mặt thầy Lữ và con trai của thầy ấy, ông dâng trà nhận lỗi với hai bố con bọn họ! Chuyện này coi như xong một nửa! Chắc ông sẽ không phản đối chứ?"  

 

"..."  

 

Giang Dã tức giận đến nỗi lông mày sắp nổ tung.  

 

Không phản đối?  

 

Ông ta đương nhiên muốn phản đối rồi.  

 

Ông ta là người có chút danh tiếng trong ngành.  

 

Bây giờ yêu cầu ông ta dâng trà nhận lỗi với bố con Lữ Bộ Thanh, vậy chẳng khác nào nói rằng ông ta là cháu, bố con họ là ông nội sao?  

 

Khinh người quá đáng.  

 

"Sao ông không nói chuyện? Lẽ nào ông có ý kiến sao? Nếu có, không thành vấn đề! Tôi sẽ chia ảnh thành 4 phần, một phần gửi cho..."  

 

"Tôi không có ý kiến!", Giang Dã không nghe tiếp được nữa, lập tức đồng ý.  

 

"Binggo~ Thế mới phải chứ! Thầy Giang, chúng ta nói chuyện đến đây thôi! 6 giờ chiều nay, ở chỗ cũ nhé, không gặp không về! Bye bye!"  

 

Tút tút~  

 

Cúp máy rồi.  

 

Giang Dã tức giận đạp cửa.  

 

Kẹt kẹt~  

 

Cánh cửa mở ra.  

 

Cả người Giang Dã ngẩn ra.  

 

"Thầy Giang, có chuyện gì vậy? Sao lại đạp cửa?"  

 

Lúc này, có một đồng nghiệp bước vào, đúng lúc chứng kiến mọi chuyện.  

 

"Ư, không, không có chuyện gì! Chỉ là, chỉ là ăn no quá, bụng hơi căng, vận động một chút để tiêu hóa! Đúng, vận động một chút!”  

 

Nói xong, Giang Dã vội vàng bước ra khỏi nhà vệ sinh.  

 

"Ăn no quá, bụng căng, đá cửa có thể khiến bụng bớt căng sao? Đạo lý gì vậy? Lẽ nào đây là công thức tiêu hóa mới nhất sao? Ừm, đợi lát nữa mình cũng phải thử mới được!"  

 

Phốc!  

 

Giang Dã thiếu chút nữa té ngã.  

 

Mẹ nó chứ, tôi nói bừa một câu, thầy còn tin là thật sao?  

 

Muốn tiêu hóa phải đi bộ, thầy có biết không?  

 

Đạp cửa?  

 

Đạp rớt bản lề.  

 

Cửa hỏng đừng bảo là tôi nói với thầy đấy nhé.  

 

Giang Dã gia tăng bước chân chạy về phòng làm việc, sau khi bước vào, ông ta giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, chào hỏi với đồng nghiệp xung quanh.  

 

Mãi đến khi ngồi xuống, ông ta mới vội vàng nhét phong bì vào trong cặp.  

 

Nhìn xung quanh, sau khi thấy không có ai nhận ra ông ta có điều gì không ổn, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.  

 

Cũng may không ai phát hiện ra,  

 

Nếu không, lớn chuyện mất.  

 

Cả buổi chiều, Giang Dã luôn trong trạng thái bất an.  

eyJpdiI6IkYxY0lFcTF4YksxMnFvVVI2RXJXenc9PSIsInZhbHVlIjoiSk5HUzJNVU9vVXhFRnhtRVY5VDN0MUNJbE5MU0FYazdPQ1wvVE9ySkQ4XC9YRE1JZ0VvUmlHY1pzOENuQU9YSmc5IiwibWFjIjoiODk4NDMwM2QzMGRkNjY2OTJlMjhjODgwMzQzZDkxMDNkYjliZTZkNWEzZjkxNmMzYmNiNDY4YzViNWNmZWQ4OCJ9
eyJpdiI6IlZRMk1RcHVPeXlWNmxDYkZ0aUExMkE9PSIsInZhbHVlIjoiQnArZUROOWNvNGNJVnkzdGVWNm1OT3FpOFpXeStUVjhGeERHQ24xUkpYTDJWT0tTaG1FYmh0RTB2XC9oK1pMeUQ0SHpJcHlqVjNYOGtwd3R0aXVTUVdGUzU3azVRTWVBU3BiS1wvWWtnN1VcL1NaTnVpNzJ6eEt0VGx3bGpMQnNhMUVmbjUwRzBJMVJrQlNOZjNrYXZ2N010dUVwMUc3eUE5Q3pCS1NYVGpmd1R0MGdHd3NudzBWenVqY0RKa2N5Y3NjdDFwckxnTk5cL2NEWVhEOWpSTkRYbGhKelhNcVZBdDhhV1wvVFNVNHNCWVNyaE1OalJQaUhrRHY3TWlUMGI4dHBTbXJVcXNzOW5qSkxOYzB4OGlza2tzT1ZCWE1TQ3FSQTFBemNqU2pYNTlnbCtpcm03YUliOWp5eU42WXVwbHh0TFwvdGozQkgwUG1zTU50RTkxOVc4K3k0UVoxSU43bVFGNHZqTmh2c2lmUHFKVTVkNVwvS2hjeGNqb3lGb292aDRPZUMyWUdDcDNIVVRGaWs2allMam8xRGc9PSIsIm1hYyI6ImViNDdiMjE1YjljNWE5NjhiM2U1OWVmMzFjOWQ1MGI0YWU0MGMwNTIxYzE0MGRiNDhjZTU4OTY5MzE4ZTJmOWQifQ==

Ads
';
Advertisement
x