“Được, việc này không gấp! Sau khi thầy tra rõ rồi thì gọi điện thoại cho tôi!”, Tần Kiệt dặn dò.
“Ừ, tôi sẽ làm như vậy! Cậu còn việc gì muốn tôi làm không?”, Lữ Bộ Thanh hỏi.
“Tạm thời thì không! Nếu có thì tôi sẽ báo cho thầy!”, Tần Kiệt rất hài lòng với sự thể hiện của Lữ Bộ Thanh.
Nhân viên tài giỏi thật sự phải là nhân viên luôn biết suy nghĩ cho ông chủ.
Lữ Bộ Thanh không chỉ là một cựu chiến binh mà còn rất quen thuộc với lĩnh vực vận tải và hậu cần, rất am hiểu về nghiệp vụ trong ngành.
Đây là tố chất cơ bản mà một người quản lý cần có.
Do đó, chọn Lữ Bộ Thanh làm trưởng bộ phận giao hàng của siêu thị Kiệt Tuyết là phù hợp nhất.
“Dừng!”
Lúc này, tiếng nói của Giang Dã truyền đến.
Tần Kiệt và Lữ Bộ Thanh nhìn qua.
Lữ Lộ chạy đến nỗi mồ hôi nhễ nhại.
Giang Dã nhìn đồng hồ bấm giờ và ra hiệu “OK” với Tần Kiệt và Lữ Bộ Thanh.
Lữ Bộ Thanh kích động.
OK có nghĩa là con trai ông, Lữ Lộ, đã vượt qua kiểm tra.
Là một người cha, đây không phải là điều mong chờ nhất hay sao?
“Nghỉ ngơi mười phút sau đó chúng ta tiếp tục kiểm tra!”, Giang Dã không hổ là người từng đạt được huy chương vàng.
Tuy rằng đời sống cá nhân của ông ta rất bừa bãi, là một tên đàn ông cặn bã điển hình.
Nhưng khi đã bắt tay vào công việc, ông ta như biến thành một con người khác vậy, làm việc cẩn thận, tỉ mỉ và vô cùng nghiêm túc. Điều này làm cho Tần Kiệt rất phục.
Nếu có thể, Tần Kiệt ngược lại còn muốn kết bạn với Giang Dã, nhưng Giang Dã quá xấu xa, chắc chắn là không phải là người cùng chí hướng, chỉ có thể lợi dụng mà thôi.
Tần Kiệt có chút tiếc nuối.
Sau mười phút, Giang Dã lại để cho Lữ Lộ kiểm tra tiếp.
Bài kiểm tra thứ hai không phải là chạy nữa mà là hít xà.
Thể lực của Lữ Lộ rất tốt.
Sau khi thực hiện một trăm cái hít xà thì chỉ nghỉ ngơi một chút là đã hồi phục rồi.
Giang Dã lại làm động tác “OK”.
Lữ Bộ Thanh mỉm cười.
Vượt qua hai bài kiểm tra liên tiếp đồng nghĩa với việc đã tiến gần đến với việc thi đỗ hơn.
Sau đó, Giang Dã kiểm tra khả năng chống đẩy, nhảy xa và bật cao của Lữ Lộ.
Thật bất ngờ, Lữ Lộ đều vượt qua hết các bài kiểm tra, mỗi bài kiểm tra đều vượt qua rất nhẹ nhàng, như đi chơi vậy.
Tần Kiệt nhìn mà tặc lưỡi, thằng nhóc này là một thiên tài thể thao, thảo nào văn hóa học không tốt, phải chuyển sang học chuyên ngành thể dục thể thao.
Nếu hạt giống này mà không chuyển sang ngành thể dục thể thao thì sẽ là một tổn thất lớn.
“Thầy Lữ, nếu con trai ông chăm chỉ cố gắng thì không chừng tương lai nhà họ Lữ của ông sẽ có một vận động viên”, Tần Kiệt giơ ngón tay cái lên.
“Nhờ vào những lời tốt đẹp của giám đốc Tần, hy vọng là có ngày đó!”, Lữ Bộ Thanh rất vui mừng.
Là một người cha, thành tựu lớn nhất là có thể sinh được một người con trai, hy vọng lớn nhất là mong con trai thành tài.
Giờ đây, Lữ Lộ đã bộc lộ hết tài năng của mình trong lĩnh vực thể thao, ngay cả Tần Kiệt cũng tán thưởng.
Lữ Bộ Thanh càng kỳ vọng vào tương lai của Lữ Lộ, cười rất vui, có một người con như vậy thì còn mong gì hơn, cả đời người không phải chỉ vì những thứ này thôi sao?
Tần Kiệt nhìn thấy bộ dáng vui mừng của Lữ Bộ Thanh, cũng mừng cho ông ta.
Bỗng dưng anh nhớ tới Tần Tuyết, không biết là sau khi kết hôn với Tần Tuyết thì con của bọn họ sẽ có tài năng gì? Anh rất là mong chờ.
15 phút sau, Giang Dã và Lữ Lộ đi tới trước mặt Tần Kiệt và Lữ Bộ Thanh.
"Cậu Tần, Lữ Lộ có tài năng thiên bẩm đó! Là một nhân tài trong tương lai! Sau khi chuyển sang lĩnh vực thể thao, thi đỗ Học viện thể thao thành phố Hán không thành vấn đề!", Giang Dã nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất