Không thể nào. 

 

Tần Kiệt vội vàng nhấc chăn lên. 

 

Anh cũng phải thất thần. 

 

Một hồi lâu, anh mới hồi phục lại tinh thần, nhìn Ôn Thanh Thanh, không biết nên nói cái gì. 

 

Phốc~ 

 

Ôn Thanh Thanh nhịn không được bật cười. 

 

“Chỉ đùa cậu thôi, cậu tưởng là thật sao? Cậu thật sự cho rằng tôi là loại con gái dễ dãi vậy sao? Nếu tôi thật sự muốn cậu cũng sẽ đường đường chính chính, chứ không phải lợi dụng lúc người ta say xỉn như hôm nay đâu!”, Ôn Thanh Thanh nói. 

 

Tần Kiệt vẫn rũ mắt xuống, như thể chẳng nghe thấy cái gì hết. 

 

Anh nhấc chăn lên bước xuống đất. 

 

“Cậu đi đâu vậy?”, Ôn Thanh Thanh hỏi. 

 

“Về trường học!” 

 

“Hiện giờ mới là ba giờ sáng, cậu quay trở về kiểu gì chứ?”, Ôn Thanh Thanh nói. 

 

“Mới ba giờ sáng sao?”, Tần Kiệt nâng cổ tay lên xem giờ, quả thật đúng như vậy. 

 

Anh đành phải quay trở về chỗ nằm. 

 

Ôn Thanh Thanh cũng leo lên theo. 

 

Tần Kiệt hoảng sợ, cuống quýt lùi ra xa giữ khoảng cách. 

 

“Cậu muốn làm gì?” 

 

“Tôi là con gái tôi còn không sợ, cậu sợ cái gì chứ?”, Ôn Thanh Thanh nói. 

 

“Không phải tôi sợ! Tôi chỉ sợ chuyện này đồn đến tai Tuyết Nhi tôi không cách nào giải thích được thôi!”, Tần Kiệt nói. 

 

“Tuyết Nhi của cậu cũng không thèm để ý đến cậu rồi, còn ở đấy mà nhớ thương cậu ta sao?”, Ôn Thanh Thanh nói. 

 

“Chuyện giữa chúng tôi không cần cậu quản!” 

 

“Cậu nói đúng, chuyện giữa cậu và Tần Tuyết tôi không quản được, tôi cũng không buồn quản! Có điều tôi phải quản chuyện trước mắt!”, Ôn Thanh Thanh nói. 

 

“Cậu rốt cuộc muốn làm gì đây?”, Tần Kiệt cảnh giác đứng lên. 

 

Anh cũng không muốn phạm phải sai lầm, một lần trượt chân lại không cách nào sửa sai. 

 

“Cậu nói xem tôi muốn làm gì?”, Ôn Thanh Thanh ghé sát lại, còn ngửi thấy mùi sữa tắm còn thoang thoảng. 

 

Mùi hương bay vào mũi Tần Kiệt khiến anh cũng có chút rung động. 

 

Cảm giác cũng có chút tâm ý viên mã. 

 

“Tôi có thơm không?”, Ôn Thanh Thanh hỏi Tần Kiệt. 

 

“Hừm!” 

 

Tần Kiệt xem như chưa nghe thấy giờ, giả ngu. 

 

“Được rồi, cậu không nói tôi cũng hiểu được!”, Ôn Thanh Thanh cởi đai lưng ra. 

 

“Cậu cởi đai lưng ra làm gì?”, Tần Kiệt nóng nảy hỏi. 

 

“Vào buổi đêm thế này, cởi đai lưng ra còn có thể làm gì, đương nhiên là ngủ rồi!”, Ôn Thanh Thanh nói. 

 

“Cậu ngủ đi, tôi tự mình đi tìm phòng khác!” 

 

“Đừng nóng nảy, đây là căn phòng duy nhất rồi!” 

 

“Tôi không tin!” 

 

“Vậy cậu đi hỏi đi, đừng trách tôi không nhắc trước đấy! Chỉ cần cậu bước ra ngoài thì đừng nghĩ đến chuyện trở lại nữa!” 

 

Lời này vừa mới thốt ra. 

 

Tần Kiệt đúng lúc bước tới gần cửa. 

 

Cước bộ bỗng nhiên dừng lại. 

 

Hiện giờ cũng đã khuya khoắt, Ôn Thanh Thanh không nhất thiết phải lừa anh. 

 

Anh quay người lại, bước trở về. 

 

“Cậu không được...” 

 

Còn chưa đợi Tần Kiệt nói xong, Ôn Thanh Thanh đã cởi bỏ áo choàng tắm. 

 

Có điều cũng không giống như những gì anh tưởng tượng. 

 

Bên trong là một chiếc áo lụa ngủ màu tím. 

 

“Có phải khiến cậu thất vọng rồi không?”, Ôn Thanh Thanh nở nụ cười. 

eyJpdiI6Ik1YVmJjSHh5SmVPRjdGa0NMNTQ0dmc9PSIsInZhbHVlIjoiNHl3UHN1WUp5RVBVMzhBQUhIRmhxRkJHdEhLbGRja0gwV2RLWkJDWGdRSFBWWCtxbG1Kb0ZmUTBRbTZqS0d4bCIsIm1hYyI6ImVmNzMzYzhiY2VhMzY4YTAzODA3ZDMwNDBjZDNjZjViODM3Y2I0MjYxYmQ3OWYzNGZiOTZjNGJhYWQxNDcxNjcifQ==
eyJpdiI6IklJanJkd3ZMQVpETWlSXC9GQ3lTSjBRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjVPYk5nQ0xybjlOSm4xMlZ2SUp5MHhLMXJNZmlBK2JQcjRtWGFIMTNHZkUzMFpyckxYV252djViOXBBMjBsNjM2eFE1dnFzUHQ4WFBSNjMyWk9XWmozWHQxMnUyUER4VDVRRExPMXpsWGljSVBEVTkxM1FDXC9JbkxDdWdSaUxDeSIsIm1hYyI6IjgxMWNjMjA4MTIzYjYzZGIwNjg0YjdhMzc1YzljZWIzNmMyYTdlMjhkNTA2YmVlZWUwNmZiM2M2Mjk4M2YyMWUifQ==

Có hơi ngại ngùng.

Ads
';
Advertisement
x