Nhưng Tần Kiệt lại không muốn cười thêm một lần nào nữa. 

 

Quá dày vò. 

 

Anh sắp phát điên lên rồi. 

 

Ôn Thanh Thanh chắc chắn đang cố ý chỉnh anh. 

 

Anh bắt buộc phải cười hết lần này đến lần khác. 

 

Thật ấm ức. 

 

"Hừ, bác tài lái xe nhanh quá, thời gian cậu cười đã đến trường rồi! Yêu cầu cuối cùng!" 

 

Ôn Thanh Thanh giơ ngón tay trắng nõn ra. 

 

"Cái gì?", Tần Kiệt nói. 

 

"Nhắm mắt lại!", Ôn Thanh Thanh nói. 

 

"Đang yên đang lành, làm gì mà phải nhắm mắt?", Tần Kiệt có chút khó hiểu. 

 

"Kêu cậu nhắm thì cậu nhắm đi, nói lảm nhảm nhiều như vậy để làm gì! Mau lên chút!", Ôn Thanh Thanh lại bĩu môi, xem chừng có chút tức giận. 

 

"Được rồi, được rồi, nhắm mắt đúng không? Ok, tôi nhắm là được chứ gì!" 

 

Tần Kiệt không còn cách nào khác, đành phải nhắm mắt lại. 

 

"Không được nhìn lén đâu đấy!", Ôn Thanh Thanh đặc biệt nhấn mạnh. 

 

"Ok ok ok, tôi không nhìn! Cậu nói đi, yêu cầu gì?", Tần Kiệt hy vọng Ôn Thanh Thanh nhanh chóng nói xong, anh sẽ hoàn thành sớm hơn, để tiễn bà cô lắm trò này đi cho đỡ phiền phức. 

 

Chụt chụt! 

 

Nhưng giây tiếp theo, Tần Kiệt đứng hình. 

 

Bởi vì anh cảm thấy có gì đó trên môi mình. 

 

Anh lén mở mắt ra liền nhìn thấy đôi môi mỏng của Ôn Thanh Thanh đang áp chặt vào môi anh. 

 

Cái này... 

 

Anh lại bị Ôn Thanh Thanh cưỡng hôn. 

 

Người phụ nữ này lần nào cũng chơi chiêu này. 

 

Quá đáng lắm rồi đó. 

 

"Được rồi, yêu cầu của tôi đã xong! Bác tài, dừng ở vườn dâu tây phía trước đi!" 

 

"Ok!" 

 

Vèo vèo~ 

 

Chiếc taxi phóng nhanh đến rìa vườn dâu. 

 

Ôn Thanh Thanh đẩy cửa ra muốn xuống xe. 

 

"Cậu không cần phải xuống!" 

 

"Tại sao?", Tần Kiệt không hiểu. 

 

"Để Tần Tuyết thấy, cậu giải thích kiểu gì?", Ôn Thanh Thanh chớp chớp mắt. 

 

Tần Kiệt: "..." 

 

Được thôi, Ôn Thanh Thanh nói rất có lý. 

 

Không thể để cho Tần Tuyết hoặc là những người có liên quan đến cô ấy thấy. 

 

Nếu không, sẽ xảy ra rất nhiều hiểu lầm và rắc rối. 

 

"Ok, nhưng đồ cậu mua lấy xuống kiểu gì?", Tần Kiệt hỏi. 

 

"Đơn giản! Tôi nhờ bác tài lấy xuống hộ, đặt dưới đất rồi kêu người đến xách về là được!", Ôn Thanh Thanh nói. 

 

"Cũng đúng! Được rồi, tôi không xuống nữa!" 

 

Phịch! 

 

Cửa đóng lại. 

 

Chẳng mấy chốc, bác tài đã giúp Ôn Thanh Thanh xách đồ ăn vặt vừa mua về xuống, cô ấy thật sự gọi điện thoại kêu người đến lấy. 

 

Sau khi bác tài lên xe, hỏi: "Người anh em đi đâu?" 

 

"Ký túc xá của tôi nhé!" 

 

"Ok!" 

eyJpdiI6IjNEcG1UMEZWK09EWkVrVjlZOVRGOGc9PSIsInZhbHVlIjoiU05SclR0ZWtsd1BcL2wxbjN0VXBoY05VYW9DWHlLRjhRY0dmbUpnMFFkZUNpNTEzWVBDT25POUt0QkdJN1dHTU4iLCJtYWMiOiJjNTM3MWRjNDdmODEyNzE4YTcyNDNlNjRiZTM0MzAzZWIwZWVkYzk4NDg1YmExZTNlNWYwYTYzNWQyNWEwZjFjIn0=
eyJpdiI6IktwMWI4VmlydnZSdnlcL1RiczVwOGpRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkIyYXM0QjU2NklzVTVMK0pkakxnaDhxZFh6TlRzZHJrNjVZeXBYaFl5K3FRK2JpWG90NXZRSkpPVVlKeGN4UXh3d1IybkN2RDBYdnhBVkRyTDFjZjQzbk5iRGJZaW96cDI2TUZRMzByUUtUa0Y2RHRqcHR5MU9mQzZ3TzU4d3NUQ0JhaXdVQWlYZVNCODNuWXJscEtneWlmOE9QY0doOG96WUg5UXp4YlVQbmxjZFg5Y09RUTlWdWZxTmZvcnNBa1ZBZHduYVkxZnJUMGVsRE95eUFMTTMreFBXbGVyTEk3SlwvUUluQzE1TFwvVlwvZzhpZk1uUURHcnBySnlGdVZaNTQiLCJtYWMiOiI3ZmMyNTY3MzM1ODk1ZTg2M2Q0Y2RjOTgwMjRiZGRhMzE3ZGM1MDhiMWQ5Y2M0ZmQzN2NkMDhkOTc3MDY4YWE1In0=

"Người anh em, tôi có một ý kiến không biết có tiện nói ra hay không?"

Ads
';
Advertisement
x