Giang Lỗi không dám tưởng tượng.
Người khác kiếm tiền, chật vật khổ sở, cả đời cũng không chắc kiếm được 3 triệu tệ.
Tần Kiệt thì ngược lại, anh kiếm tiền như rác vậy.
"Giang Lỗi, sao cậu không nói chuyện? Không đồng ý à?", Tần Kiệt lại nói.
"Không phải! Tôi chỉ cảm thấy sự việc đến quá đột ngột thôi!"
"Tôi biết là có chút đột ngột! Nhưng chuyện này, tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi! Nhất định phải nhân lúc các công ty vận chuyển khác vẫn đang dậm chân tại chỗ và tìm kiếm thị trường, chúng ta giành lên trước nắm bắt cơ hội kinh doanh!"
"Nếu không, khi bọn họ cất bước, chúng ta muốn gia nhập vào cũng không có cơ hội nữa! Cậu nghĩ sao?"
Tần Kiệt nói ra ý kiến của bản thân.
"Nói thì nói như vậy! Nhưng chuyện này quá quan trọng! Tôi nghĩ tốt hơn là nên tìm Tạ Quan Lâm và Tào Bác, mấy người chúng ta cùng nhau thảo luận!", Giang Lỗi nói.
"Ừm, được! Tôi gọi cho bọn họ ngay đây! Chúng tôi hẹn lịch rồi nói với cậu sau nhé!"
"Ừm, tôi đợi điện thoại của cậu!"
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tần Kiệt lần lượt gọi cho Tạ Quan Lâm và Tào Bác.
Sau khi hai người nghe được kế hoạch của Tần Kiệt, phản ứng của bọn họ giống hệt Giang Lỗi.
Vô cùng kinh ngạc.
Bỗng nhiên mở rộng đến 9 trường đại học.
Kế hoạch này, có chút lớn quá.
Hơn nữa, tốc độ mở rộng có phải là nhanh quá rồi không.
Mặt bằng rộng, nhân sự phức tạp, về mặt quản lý, liệu có theo kịp tiến độ?
Tất cả các vấn đề đều phải được xem xét kỹ lưỡng.
Không phải nói mồm là xong.
Vì thế, Tạ Quan Lâm và Tào Bác cũng đề nghị rằng bọn họ nên ngồi lại với nhau để thương lượng.
Địa điểm gặp nhau ở cửa hàng KFC gần Hoa Nông.
4 người bàn bạc sôi nổi, tôi một câu, cậu một câu, nói ra quan điểm của mình.
Giải quyết từng thứ một.
Đến cuối cùng đã đi tới thống nhất.
Tất cả đồng ý với kế hoạch mở rộng của Tần Kiệt.
Kế hoạch bước đầu là nhân rộng mô hình kinh doanh hiện tại.
Áp dụng khuôn mẫu tham gia của đại diện gia nhập liên minh mỗi trường.
Tạ Quan Lâm, Tào Bác và Giang Lỗi phụ trách ba trường đại học với tư cách là ba phó giám đốc.
Vấn đề nhỏ, ba người bọn họ tự xử lý.
Vấn đề lớn, Tần Kiệt giải quyết.
Ví dụ như nhận được văn kiện phê duyệt của chuyển phát nhanh Thần Thông.
Muốn lấy được văn kiện phê duyệt, Tạ Quan Lâm, Tào Bác và Giang Lỗi đều tự lượng sức mình, biết rằng không ai trong số họ làm được.
Chỉ có Tần Kiệt mới có thể.
Xét theo điểm này liền có thể nhìn ra, Tần Kiệt làm ông chủ là thích hợp nhất.
Sau khi bọn họ đạt được sự đồng thuận, ăn xong một bữa cơm đã là buổi tối.
Lúc Tần Kiệt về kí túc xá đã 8 giờ tối.
Anh gọi điện thoại cho Triệu Chí Tân.
"Ồ, Tiểu Tần à, có chuyện gì mà gọi cho tôi muộn vậy?”, Triệu Chí Tân có chút bất ngờ.
"Giám đốc Triệu, mai chú có rảnh không?", Tần Kiệt không nói rõ ra mà thăm dò một vòng.
"Người khác tìm tôi có thể không có, nhưng cậu tìm tôi chắc chắn là có!", Triệu Chí Tân không hổ là người biết đối nhân xử thế, rất biết cách ăn nói.
Cứ như vậy khoảng cách giữa ông ta và Tần Kiệt đã được rút ngắn.
Xem như là người một nhà.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất