“Không phải mẹ đâu, là bác sĩ Nhan cơ” Minh Triết mau chóng nhắc nhở: “Em phải nhớ kỹ đó!”
“Đúng vậy” Thẩm Tư Trung vô cùng lo lắng: “Nhất định không được để lộ, nếu không thì sẽ dã tràng xe cát mất. “Dạ. Bảo Ngọc ngoan ngoãn gật đầu: “Cháu nhớ rồi ạ”
Thẩm Tư Trung xoa đầu cô bé: “Vậy chú đi trước đây, còn lại giao cho hai đứa, chờ tin tốt của hai đứa đấy nhé”
“Chú cứ yên tâm đi ạ, chúng cháu nhất định sẽ thuyết phục bà nội!”
Năm phút sau.
Phòng dành cho khách với lối bài trí đơn giản nhưng sang trọng ở tầng trên yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Lạc Vân ngồi xổm bên cạnh Kinh Tế Ngọc, nắm tay bà ta như thể mình là con gái ruột, vẫn tiếp tục kiên nhẫn khuyên nhủ: “Bà chủ, lẽ nào bà không muốn mặc váy hai dây tung tăng múa trong biển hoa ư? Lúc còn trẻ bà thích múa đến vậy cơ mà.
“Nhan Khả này thần kỳ đến vậy thật sao?” Kinh Tế Ngọc đấu tranh tâm lý dữ dội: “Tôi không thích gửi gắm hy vọng để rồi lại thất vọng. Đối với tôi, điều đó tuyệt vọng đến nỗi không chịu được.” Thật ra bà ta cũng bắt đầu động lòng, nhưng bà ta không dám.
Lúc này, bọn trẻ đi tới trước cửa phòng.
“Bà nội ơi!”
Kinh Tế Ngọc ngước mắt, Lạc Vân cũng đứng lên, hai đứa nhóc vui vẻ lại gần.
Lạc Vân nhanh nhẹn đi lấy bữa sáng.
“Bà nội, lúc nãy bọn cháu ở cửa tình cờ nghe những lời chị Lạc Vân nói với bà.
“Sao bà nội không muốn chữa trị ạ? Y học ngày nay đã tiến bộ hơn nhiều, điều gì cũng có thể xảy ra mà.” Bảo Ngọc nghiêng đầu: “Dáng bà cao, mảnh mai quá chừng, nếu như chữa trị thành công thì nhất định là một tiên nữ đó ạ”
Kinh Tố Ngọc không hề vui khi nghe thấy câu này. Bà ta khác tiên nữ một trời một vực.
Bà ta là con quỷ với vô vàn vết sẹo xấu xí khắp toàn thân!
Nhưng đối mặt với những đứa cháu ngây thơ, hoạt bát, không ngờ một kẻ thường tỏ ra cay nghiệt như Kinh Tế Ngọc lại không thốt nổi một câu nghiêm khắc nào. Bà ta chỉ cảm thấy bình yên mà thôi.
Bà ta thích hai đứa trẻ này, nhưng sẽ chấp nhận Lê Mạn Nhu.
Bình thường bà ta luôn than thở rằng, giá như chúng được ntt sinh ra thì quá hoàn hảo.
“Chúng cháu cũng thấy bà nội nên chữa trị à?” Không biết vì sao bà ta lại hỏi ngược lại.
Câu này đã làm Lạc Vân đang mang bữa sáng vào giật mình. Bà chủ đã nghĩ đến việc này rồi!
Cô ta không khỏi đi nhanh hơn, tiếp tục ôn tồn khuyên nhủ: “Bà chủ, dù gì chúng ta cũng đang có thời gian, chi bằng thử một lần xem sao!”
“Cô dẫn bọn trẻ xuống dưới chơi đi, để tôi suy nghĩ đã”
Suy nghĩ tức là có hy vọng!
Thế là Minh Triết và Bảo Ngọc vẫy tay tạm biệt bà nội, sau đó xuống lầu.
Trở lại phòng của mình, Kinh Tế Ngọc khóa trái cửa, đi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống.
Bàn trang điểm trống trơn, chỉ có một cái lược được làm từ gỗ đàn hương.
Tháng ngày chăm chút cho bản thân bằng mỹ phẩm dưỡng da, trang điểm trong hạnh phúc quá xa xôi, tưởng chừng chỉ còn là dĩ vãng của kiếp trước.
Kinh Tố Ngọc mở ngăn kéo, lấy một cuốn album ảnh ra. Với tâm trạng phức tạp, bà ta mở album ra xem. Người trong ảnh khoác trên mình trang phục múa lộng lẫy, đang bày ra dáng múa hết sức đẹp mắt trong phòng tập múa...
Nụ cười gương mặt ấy tràn trề tự tin và tỏa sáng.
Sau một năm, Kinh Tố Ngọc ngắm nghía từng bức ảnh một, cuối cùng chủ động gọi điện cho Thẩm Tư Trung.
Bà ta nói: “Cậu đưa Nhan Khả đến đây, tôi sẽ sắp xếp phòng cho hai người. Tôi chỉ cho các cậu mười ngày, nếu trong vòng mười ngày tôi không thấy có hiệu quả nào thì cho dù hai cậu lừa dối tôi, tôi cũng sẽ khiến hai người phải trả giá!”
Mười ngày?!
Mặc dù Thẩm Tư Trung thấy từng này thời gian có hơi gấp rút nhưng chẳng dễ gì Kinh Tố Ngọc mới thay đổi ý kiến, thế nên anh ấy đồng ý ngay: “Được”
Minh Triết và Bảo Ngọc quá giỏi!
Ít nhất thái độ của bà ta đã khác hẳn, còn mười ngày, hai mươi ngày hay mấy tháng thì thương lượng lại sau, vào vịnh Minh Hà được đã rồi tính.
Sẩm tối.
“Tôi thế này có dễ nhận ra không?” Lê Mạn Nhu nhìn cách ăn mặc của mình, rồi mở camera điện thoại soi chiếc mặt nạ tinh xảo trên mặt. “Tôi là không nhận ra rồi đấy. Thẩm Tư Trung nói: “Chủ yếu bà ta không nghĩ là cô thì sẽ không nghi ngờ đâu.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất