Sở Vô Minh nhanh chóng đồng ý với thỉnh cầu của Tiêu Trần, chỉ có hơn mười danh ngạch đệ tử ngoại viện, việc này đối với Sở Vô Minh mà nói là dễ như trở bàn tay.
Để mười đệ tử trẻ tuổi của Thiên Thần Cư gia nhập vào Học viện Hoàng thất, mục đích của Tiêu Trần không phải là để bọn hắn tham gia cuộc chiến tranh giành ngôi vị Thái tử mà hắn muốn những đệ tử này có thể tiến bộ. Vốn đã hiểu rất nhiều chuyện liên quan đến Học viện Hoàng thất, Tiêu Trần cũng biết tu luyện ở đây chính là lựa chọn tốt nhất của bọn họ, làm sao có thể bỏ qua được cơ hội như thế này được chứ.
Nói chuyện hơn nửa ngày với Tiêu Trần ở trong Vô Trần Cư, Sở Vô Minh mới rời khỏi. Sau khi tiễn Sở Vô Minh, Tiêu Trần cũng trở về phòng mình, mà bốn thị nữ vẫn theo sát sau lưng hắn không rời nửa bước.
"Các ngươi không cần lúc nào cũng phải đi theo ta, có việc ta sẽ phân phó cho các ngươi." Quay đầu nhìn về phía bốn thị nữ, Tiêu Trần chậm rãi nói.
Bốn người này khiến Tiêu Trần nhớ đến Thanh Dao, Thanh Lạc. Ở Thiên Thần lục địa, từ Đông Kiếm Các các nàng vẫn luôn đi theo hắn. Thanh Dao, Thanh Lạc luôn là người chịu trách nhiệm về vấn đề ăn uống và sinh hoạt của hắn, thậm chí sau này, Tần Thủy Nhu và Bách Hoa Tiên Tử cũng do các nàng chăm sóc.
So với hai người Thanh Dao, Thanh Lạc, hiển nhiên bốn thị nữ mà Sở Vô Minh tìm đến không thể nào sánh bằng.
Hắn chợt nhớ Thanh Dao Thanh Lạc, lúc đó hai người này cùng nhau đi đến Thiên Hà lục địa. Tiêu Trần thở dài một tiếng, trong lòng có chút tưởng niệm, cũng không biết bây giờ các nàng ra sao rồi, còn có Tần Thủy Nhu và Bách Hoa Tiên Tử…
Để bốn thị nữ không đi theo mình nữa, Tiêu Trần đi vào trong phòng, nhắm mắt ngồi trên bồ đoàn bắt đầu bế quan tu luyện.
Tuy bây giờ đã đột phá đến Vấn Đạo Cảnh cực hạn nhưng Tiêu Trần chưa từng bỏ bê tu luyện một ngày nào cả.
Ngay sau đó mặt trời lặn xuống phía tây, đảo Nhân Viện cũng dần trở nên yên tĩnh. Trong lúc đêm khuya thế này, Vô Trần Cư lại đón tiếp hai vị khách không mời mà tới.
Bọn hắn không đi vào theo lối cửa chính mà lại vượt tường để tiến vào bên trong. Trạch viện cũng không lớn nên rất nhanh bọn hắn đã tìm được nơi ở của Tiêu Trần. Đến bên ngoài phòng nơi Tiêu Trần đang ở, rất rõ ràng mục đích của hai người chính là Tiêu Trần. Bọn hắn vốn định đẩy cửa tiến vào, nhưng ngay lúc này giọng nói của Tiêu Trần truyền ra bên ngoài.
"Nếu đã đến rồi thì xin mời vào."
Tiêu Trần sớm đã cảm nhận được khí tức của hai người. Bọn hắn nghe Tiêu Trần nói thì đẩy cửa tiến vào, đó chính là Đại hoàng tử Sở Vô Khuyết cùng với sư huynh của Dương Hằng, đệ tử hạch tâm của Thiên Phong Thánh Tông.
Tiêu Trần đứng dậy, sắc mặt bình thản nhìn chằm chằm vào hai người Sở Vô Khuyết. Dường như sự xuất hiện của bọn hắn không hề ngoài dự đoán của Tiêu Trần. Mà biểu hiện của Sở Vô Khuyết khi nhìn về phía Tiêu Trần cũng giống như thế, hắn ra khẽ mỉm cười nói:
"Tiêu Trần công tử, nửa đêm tới làm phiền, vẫn xin công tử lượng thứ cho."
"Đại hoàng tử khách khí, ta có lượng thứ hay không thì hai vị cũng đã đến rồi, mời ngồi." Nghe Sở Vô Khuyết nói, Tiêu Trần khẽ mỉm cười đáp.
Không bởi vì lời nói của Tiêu Trần mà tức giận, Sở Vô Khuyết ngồi xuống đối diện với Tiêu Trần, sau đó chỉ về người đứng ở bên cạnh rồi nói: "Ta giới thiệu một chút, đây chính là Trần Giác huynh, cũng chính là đệ tử hạch tâm của Thiên Phong Thánh Tông."
Sư huynh của Dương Hằng tên là Trần Giác. Nghe Sở Vô Khuyết giới thiệu, Tiêu Trần đưa tay làm động tác mời. Trần Giác thấy thế cũng gật đầu chào hỏi, sau đó ngồi xuống bên cạnh Sở Vô Khuyết. Lúc này Tiêu Trần mới chậm rãi nói: "Vậy thì không biết nửa đêm Đại hoàng tử điện hạ đến thăm là có việc gì?"
Thực ra Tiêu Trần đã đoán được mục đích của hắn ta nhưng vẫn còn cố ý hỏi. Sở Vô Khuyết nghe vậy cũng nói thẳng không chút che giấu:
"Công tử thực sự không biết mục đích ta đến đây sao? Nếu đã như thế thì ta nói rõ ra vậy, hay là Tiêu công tử gia nhập vào thế lực của ta, chúng ta hợp tác làm nên chuyện lớn, thế nào?"
Không hề tỏ ra kiêu căng, cũng không hề giấu diếm chút nào, Sở Vô Khuyết trực tiếp nói vào chủ đề chính, nửa đêm tới đây là muốn lôi kéo Tiêu Trần về phe của hắn.
Sau khi nghe xong, trên mặt Tiêu Trần lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, tuy nhiên cũng không đáp lại lời hắn. Thấy thế, Sở Vô Khuyết tiếp tục nói:
"Tiêu công tử nên hiểu rõ, tuy rằng lúc này tam đệ của ta có Tiêu công tử và Phần Thiên tiền bối chống đỡ, tuy nhiên muốn tranh giành ngôi vị Thái tử thì vẫn vô cùng khó khăn. Mà bổn cung thì lại không giống thế, khoảng cách giữa bổn cung đến ngôi vị Thái tử chỉ còn một bước nữa thôi. Nếu có thêm sự giúp đỡ của công tử, bổn cung hoàn toàn có thể leo lên được ngôi vị Thái tử trong khoảng thời gian ngắn nhất. Đến lúc đó Tiêu công tử muốn có cái gì, chắc chắn bổn cung sẽ không bao giờ keo kiệt."
Sự quật khởi của Sở Vô Minh khiến Sở Vô Khuyết cảm thấy một tia nguy hiểm, mà nguồn gốc của mối nguy này chính là Tiêu Trần và Phần Thiên Chúa Tể. Nếu không có Tiêu Trần và Phần Thiên Chúa Tể thì Sở Vô Minh là cái thá gì chứ.
Cho nên hôm nay khi vừa biết tin Tiêu Trần tiến vào Học viện Hoàng thất, Sở Vô Khuyết đã nhanh chóng quyết định nửa đêm đến đây bái phỏng. Nếu có thể lôi kéo Tiêu Trần về phía mình thì Sở Vô Minh hoàn toàn không còn đáng lo nữa rồi, ngay cả Sở Vô Song Sở Vô Khuyết cũng có thể chơi chết hắn.
Đối với lời mời chào của Sở Vô Khuyết, nụ cười trên mặt Tiêu Trần càng thêm rạng rỡ. Một lúc sau, hắn mới chậm rãi nói: "Trước khi đến đây, Đại hoàng tử cảm thấy mình nắm chắc được mấy phần?"
Tiêu Trần nói một câu khó hiểu, Sở Vô Khuyết nghe xong cũng bình thản nói: "Một phần cũng không có."
"Như thế mà Đại hoàng tử vẫn muốn đến, lẽ nào không sợ chuyến đi này phí công hay sao?"
"Có một số việc vẫn nên thử một chút, biết đâu thành công thì sao? Tuy nhiên nhìn dáng vẻ của Tiêu công tử, khẳng định là chuyến đi lần này của bổn cung phí công vô ích rồi."
"Nếu Đại hoàng tử đã có đáp án mình cần, vậy thì Tiêu mỗ không tiễn."
Chắc chắn không thể nào dựa vào Sở Vô Khuyết được, cảm giác đầu tiên của Tiêu Trần khi gặp Sở Vô Khuyết là vô cùng nguy hiểm, hợp tác cùng với loại người này chẳng khác nào đi cùng với hổ cả. Vì lẽ đó, cho dù Sở Vô Khuyết đang là người có thế lực mạnh nhất trong cả ba huynh đệ, Tiêu Trần vẫn không hề có ý định giúp đỡ hắn ta.
Nói xong, cũng không đợi Tiêu Trần trả lời, Sở Vô Khuyết dẫn theo Trần Giác rời đi. Nhìn bóng lưng hai người, ánh mắt Tiêu Trần cũng lóe lên một tia sáng lạnh lẽo. Lời nói vừa rồi của Sở Vô Khuyết rõ ràng là uy hiếp trắng trợn. Bên cạnh đó, hắn còn cảm nhận được một luồng sát khí nhàn nhạt từ trên người Sở Vô Khuyết.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất