Tiêu Trần thật sự chỉ dùng một kiếm giết chết một người tiêu diệt mấy trăm Cấm vệ quân khiến bọn hắn vô cùng sợ hãi, không còn một ai dám tiến lên. Mỗi khi Tiêu Trần tiến thêm một bước, đám Cấm vệ quân cũng theo đó mà lùi một bước.
Trông thấy những Cấm vệ quân kia đã bị giết đến sợ, sắc mặt Ngũ hoàng tử hiện lên vẻ kinh hãi, ánh mắt vô thức nhìn sang Sở Vô Song đang đứng ở một bên. Giờ đây hắn ta đã đứng trên cùng một chiếc thuyền với Sở Vô Song, đương nhiên phải tuân theo Sở Vô Song, sai đâu đánh đó.
Đối mặt với ánh nhìn chăm chăm của Ngũ hoàng tử, thần sắc của Sở Vô Song cũng trở nên nghiêm trọng hơn mấy phần. Hắn ta không nhịn được quay đầu nhìn sang Dương Hằng, với thực lực của Tiêu Trần chỉ sợ vẫn phải để cho Dương Hằng ra tay.
Chẳng qua khi nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Sở Vô Song, Dương Hằng đã hiểu được chủ ý của hắn ta, không chờ hắn ta kịp nói gì Dương Hằng đã từ chối thẳng thừng: "Ta sẽ không lợi dụng lúc người gặp họa."
Sở Vô Song muốn cho Dương Hằng phối hợp với Cấm vệ quân để vây giết Tiêu Trần nhưng Dương Hằng đã trực tiếp từ chối. Thân là đệ tử hạch tâm của Thiên Phong Thánh Tông, đương nhiên Dương Hằng có ngạo khí của chính mình, việc lợi dụng lúc người gặp họa như vậy Dương Hằng hắn không làm nổi.
Tuy rằng đã từng thua dưới tay Tiêu Trần nhưng Dương Hằng hoàn toàn không có ý muốn lợi dụng lúc người khác gặp họa.
Thấy Dương Hằng quyết đoán khước từ, sắc mặt của Sở Vô Song lại càng thêm u ám, nhưng hắn ta không nói thêm gì. Nếu Dương Hằng đã không muốn thì hắn ta cũng không có cách nào để bắt đối phương phải làm, dù sao thân phận của Dương Hằng vẫn bày ra tại đó.
Không nói thêm gì nữa, cho dù Dương Hằng không chịu ra tay thì Sở Vô Song vẫn còn biện pháp khác. Sở Vô Song nhìn về phía một đám Cấm vệ quân đang bao vây Tiêu Trần, cao giọng quát:
"Tối nay kẻ nào chém giết Tiêu Trần thăng ba cấp quan, thưởng một vạn trung phẩm linh thạch."
Những Cấm vệ quân vốn đã bị Tiêu Trần giết đến sợ nhưng khi nghe Sở Vô Song nói vậy, trong mắt bọn hắn đều hiện lên vẻ kích động.
Thưởng một vạn trung phẩm linh thạch, đây chắc chắn là một phần thưởng lớn. Hơn nữa ngoài linh thạch còn được thưởng thăng ba cấp quan, điều này càng làm cho bọn hắn khó có thể chối từ.
Đúng là có trọng thưởng tất có kẻ gan, sau khi Sở Vô Song vừa nói, hầu như trước đó những Cấm vệ quân đều sợ hãi trong lòng lúc này lại quyết định liều mạng.
Dù sao chỉ cần có thể đánh chết Tiêu Trần thì có thể một bước lên trời, từ nay về sau vượt trội hơn người.
"Các huynh đệ, hắn chỉ có một mình, chúng ta cùng tiến lên dùng loạn đao chém chết hắn!" Không biết có ai gào to một tiếng, nghe thấy vậy, đông đảo Cấm vệ quân cũng cùng nhau hô lớn. Chỉ thấy binh lính của Cấm vệ quân vốn đang liên tiếp bại lui lại điên cuồng xông về phía Tiêu Trần một lần nữa, khí thế hung mãnh hơn trước rất nhiều.
Bởi vì Sở Vô Song ban thưởng hậu hĩnh, hầu hết mọi Cấm vệ quân đều động tâm. Đối mặt với lần vây giết thứ hai của bọn hắn, sát khí trong mắt Tiêu Trần càng phát ra cuồn cuộn không ngừng. Hắn vẫn như trước một tay lôi Tiêu Nguyệt, một tay nắm chặt Xích Phong kiếm, một kiếm chém ra, Tiêu Trần lạnh giọng quát:
"Điệp Lãng Tam Trùng, Bách Trùng Lãng."
Hắn trực tiếp thi triển Điệp Lãng Tam Trùng, một kiếm vừa ra, linh lực dâng trào tựa như sóng lớn mãnh liệt, điên cuồng đổ về hướng những Cấm vệ quân phía trước.
Kiếm ý mạnh mẽ kết hợp với uy thế của Điệp Lãng Tam Trùng, chỉ một kiếm đã giết cho Cấm vệ quân người ngã ngựa đổ.
Chiếm được tiên cơ, Tiêu Trần không hề dừng lại. Thân hình hắn khẽ động, kéo theo Tiêu Nguyệt vọt vào giữa đám người giống như hổ nhập bầy cừu.
Trường kiếm trong tay không ngừng vung lên, mỗi kiếm ra nghĩa là thêm một người ngã xuống. Trước đó, trận tuyến vốn đã bị Điệp Lãng Tam Trùng làm xáo trộn, lúc này lại phải đối mặt với Tiêu Trần hung hãn liều chết tiến lên khiến những Cấm vệ quân hoàn toàn không có chút sức phản kháng nào.
Hắn không hề lưu thủ chút nào. Trước đó hắn đã nói, hôm nay kẻ nào dám cản trở hắn thì kẻ đó phải chết.
Dường như hắn đã hóa thân thành một vị sát thần, trận đồ sát lúc này càng thêm huyết tinh và đáng sợ so với trước đó. Chỉ trong nháy mắt đã có hơn mười Cấm vệ quân chết dưới kiếm của Tiêu Trần.
Không để lại chút cơ hội nào cho những Cấm vệ quân này, Tiêu Trần một đường xông thẳng giết ra ngoại viện. Rất nhanh, hai người Tiêu Trần giết ra sân giữa vòng vây của một đám Cấm vệ quân, giết thẳng ra bên ngoài Đế Vương Các.
Thấy chỉ mình Tiêu Trần đã khiến mấy trăm Cấm vệ quân liên tiếp bại lui, thần sắc của tất cả mọi người ở ngoại viện đều vô cùng kinh ngạc, có người nhịn không được mở miệng nói:
"Hắn thật sự muốn giết ra Đế Vương Các?"
Mọi người đều kinh hãi, mà ở một bên khác, trong mắt Sở Vô Song cũng tràn đầy sát ý. Hắn ta đã nhìn ra, dù nhân số của những Cấm vệ quân này rất đông cũng chẳng thể làm gì Tiêu Trần được, thầm nghĩ trong lòng:"Tối nay dù phải trả giá bao nhiêu đại giới bổn cung cũng muốn giết chết ngươi tại Đế Vương Các này."
Hắn ta biết hôm nay là cơ hội tốt nhất để giết chết Tiêu Trần. Sau khi nhận ra Cấm vệ quân của Ngũ hoàng tử không thể làm gì Tiêu Trần được, Sở Vô Song lập tức lấy Truyền m Phù ra, liên hệ với thủ hạ của mình chính là Hổ Bí doanh.
Đây là lí do vì sao trước đây người ta vẫn nói mặc dù Sở Mục có chín nhi tử nhưng chỉ có ba người Sở Vô Song chân chính nắm giữ thực quyền. Nguyên nhân mấu chốt nhất là bởi trong tay ba người bọn hắn nắm giữ binh quyền.
Độc Mãng doanh của Sở Vô Khuyết, Hổ Bí doanh của Sở Vô Song, Chiến Long doanh của Sở Vô Minh, đây đều là những đội quân cường đại có chiến công hiển hách của Vô Nguyệt Đế Quốc. Tuy rằng nhân số không nhiều lắm nhưng luận về chiến lực, Cấm vệ quân khó mà so sánh nổi.
Trên tay mỗi người đều nắm giữ binh quyền thực chất. Lúc này Sở Vô Song liên hệ với Hổ Bí doanh đã thể hiện đầy đủ thái độ của hắn ta, tối nay dù có chuyện gì xảy ra cũng phải giết chết Tiêu Trần.
Khi Sở Vô Song sử dụng Truyền m Phù đã bị Sở Vô Minh đứng cách đó không xa nhìn thấy. Sở Vô Song sử dụng Truyền m Phù lúc này chỉ có thể là đang điều động Hổ Bí doanh.
Sắc mặt hắn càng trở nên phức tạp, Hổ Bí doanh có tổng cộng hai ngàn người, trong đó binh lính có tu vi thấp nhất đều là Vấn Đạo Cảnh, mà bọn hắn còn nắm giữ một bộ chiến trận, thực lực không thua gì một quân đội với mười vạn quân.
Không nghĩ tới ngay cả Hổ Bí doanh mà Sở Vô Song cũng điều động, Sở Vô Minh hiểu rất rõ, một khi Tiêu Trần rơi vào vòng vây của Hổ Bí doanh, tình huống sẽ không còn dễ dàng như khi đối phó với Cấm vệ quân nữa. Bởi vì Hổ Bí doanh chính là hổ lang thực sự, bọn hắn chính là những tồn tại khủng bố từng trải qua sự tẩy lễ của vô số chiến hỏa nơi biên cảnh.
Xoắn xuýt lâu như thế, đến cuối cùng Sở Vô Minh vẫn không thể trơ mắt nhìn Tiêu Trần ngã xuống. Mặc dù biết rằng nếu mình ra tay tương trợ sẽ đúng với ý nguyện của Sở Vô Song nhưng Sở Vô Minh không nghĩ được nhiều như thế, trước tiên phải bảo toàn mạng sống của Tiêu Trần đã còn những chuyện khác nói sau.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất