Lúc này đã là đêm khuya, Sở Vô Song đang ở trong hành cung của mình thì nghe bẩm Sở Vô Minh đến bái phỏng. Lúc này trên mặt hắn ta lộ ra một tia cười lạnh nói: “tam đệ ta đêm khuya đến thăm, đây đúng là chuyện chưa từng có đấy, ha ha ha.”
Vì sao Sở Vô Minh lại đến tìm hắn lúc này, Sở Vô Song không cần nghĩ cũng đoán được mục đích của hắn ta, không phải vì Tiêu Trần thì còn vì ai?
Xem ra Sở Vô Minh thật sự vô cùng coi trọng Tiêu Trần, không đành lòng nhìn Tiêu Trần chết. Mà Tiêu Trần lại dám chém giết Ngũ hoàng tử ngay trước mặt mọi người, cho dù Sở Vô Minh có dồn hết toàn lực thì e là cũng khó có thể bảo vệ được hắn. Vậy cho nên Sở Vô Minh liền nghĩ đến người nhị ca là hắn ta, nếu có thể bắt tay với hắn ta không chừng lại có thể giúp Tiêu Trần thoát được tội chết.
Tất nhiên Sở Vô Song cũng đã biết tin Sở Mục đến bái phỏng Sở Thanh Sơn và Sở Mộ Bạch giữa đêm khuya, hắn ta biết, chỉ sợ phụ hoàng chuẩn bị ra tay với Tiêu Trần mà thôi.
Hắn ta nở một nụ cười lạnh, Sở Vô Song nói với thái giám đứng trước mặt mình: “Cứ cho tam đệ của ta tiến vào đi, đây chính là lần đầu tiên hắn đến cầu xin ta kia mà, ta đâu thể nhốt hắn ngoài cửa không tiếp được đúng chứ.”
Sở Vô Song quyết định gặp Sở Vô Minh, nhưng hắn tuyệt không có ý định ra tay giúp đỡ. Hắn ta đồng ý gặp Sở Vô Minh cũng chỉ vì muốn nhục nhã, chế nhạo hắn một phen mà thôi, còn muốn hắn ta cứu Tiêu Trần ư, đây đúng là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
Nghe Sở Vô Song ra lệnh, gã thái giám kia cung kính đáp lại, sau đó lập tức lui ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, Sở Vô Minh tiến vào dưới sự dẫn dắt của tên thái giám nọ.
Sở Vô Song ngồi ở trên ghế chủ tọa, ánh mắt hắn ta chứa đầy sự tàn độc và khinh rẻ, hắn ta nhìn xuống Sở Vô Minh đang đứng phía dưới rồi bật cười: “tam đệ đến tìm ta vào lúc tối muộn như vậy chắc hẳn là có việc gì gấp gáp lắm, ngươi có gì thì cứ nói, không sao cả. Dẫu sao ta và ngươi cũng đều là huynh đệ, nếu có thể giúp ta chắc chắn sẽ không từ chối.”
Hắn ta cũng không định mời Sở Vô Minh ngồi xuống. Còn Sở Vô Minh, đối mặt với lời nói đầy châm chọc của Sở Vô Song hắn cũng không hề tỏ ra tức giận, chỉ nhàn nhạt nói:
"Vậy thì đệ đệ nói thẳng, đêm khuya đến đây, đệ đệ hy vọng nhị ca có thể ra tay bảo vệ tính mạng Tiêu Trần."
Hắn ta không cần vòng vo làm gì, dù sao Sở Vô Song cũng đã đoán được ý đồ của hắn ta. Nếu càng tỏ ra khép nép cầu xin lại càng khiến Sở Vô Song ngông cuồng đắc ý.
Thấy Sở Vô Minh trực tiếp nói ra ý đồ tới đây hôm nay, nụ cười trên mặt Sở Vô Song càng sung sướng. Hắn ta chậm rãi đứng dậy, cất bước đi tới trước người Sở Vô Minh, nhìn Sở Vô Minh như đang nhìn một kẻ điên:
"Ha ha, tam đệ tốt của ta, lúc trước nhị ca vẫn luôn cảm thấy ngươi không phải hạng người quá ngu ngốc, sao hôm nay lại có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Chính ngươi ngẫm xem, ta sẽ ra tay bảo vệ tính mạng cho tên Tiêu Trần kia sao? Ha ha.”
Hoàn toàn không có khả năng đó, thậm chí Sở Vô Song không bỏ đá xuống giếng thì hắn đã phải cảm ơn trời đất rồi.
Nghe thấy lời này của Sở Vô Song, Sở Vô Minh vẫn vô cùng bình tĩnh nói: “Nếu ta đồng ý chủ động rời khỏi Đế Đô để đổi lấy một lần giúp đỡ của nhị ca thì sao? nhị ca còn muốn từ chối ta sao?”
Chủ động rời khỏi Đế Đô, nghe được Sở Vô Minh nói vậy, phản ứng của Sở Vô Song quả nhiên giống như Tiêu Trần nói, nụ cười trên mặt hắn lập tức cứng lại, không thể tin hỏi lại: “Ngươi vừa nói cái gì?”
"Ta nói, ta đồng ý chủ động rời khỏi Đế Đô, kiếp này không bước vào Đế Đô nữa, lấy đó làm điều kiện đổi lấy việc nhị ca ra tay giúp đỡ ta lần này." Trước câu hỏi của Sở Vô Song hỏi, Sở Vô Minh mạnh mẽ khẳng định lại.
Biểu cảm trên mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, không giống như đang nói giỡn chút nào. Nghe thấy lời này của Sở Vô Minh, Sở Vô Song trầm mặc. Hắn ta không tiếp tục châm chọc Sở Vô Minh, chỉ xoay người trở lại ngồi xuống ghế chủ vị.
Sở Vô Song nhíu mày trầm tư, hắn không ngờ Sở Vô Minh lại đưa ra điều kiện như vậy, chủ động rời khỏi Đế Đô, điều này chẳng khác nào chính tay Sở Vô Minh từ bỏ việc tranh giành ngôi vị Thái tử, đồng nghĩa với việc Sở Vô Song hắn ta sẽ bớt đi một đối thủ.
Không thể không nói, điều kiện của Sở Vô Minh khiến Sở Vô Song không có cách nào từ chối, cũng không có lý do gì để mà từ chối.
Bởi vì Sở Vô Song gấp gáp muốn diệt trừ Tiêu Trần như vậy, cũng chính là vì muốn làm suy yếu thế lực của Sở Vô Minh, để hắn không còn tư cách uy hiếp mình nữa. Mà nay Sở Vô Song chủ động lựa chọn rời khỏi Đế Đô, kết quả này đúng như ý muốn của hắn, hơn nữa còn triệt để hơn, hoàn mỹ hơn.
Chỉ cần Sở Vô Minh rời khỏi Đế Đô thì hắn cũng không thể uy vị thế của Sở Vô Song hắn ta được nữa.
Đối diện với sự trầm mặc của Sở Vô Song, Sở Vô Minh không nói gì, yên tĩnh chờ đợi đáp án của hắn ta.
Một hồi lâu, Sở Vô Song thu lại nụ cười lúc trước, hắn ta vô cùng nghiêm túc nhìn về phía Sở Vô Minh: “Lời này của tam đệ là nghiêm túc?”
"Tuyệt không có nửa chữ giả dối, chỉ cần nhị ca chịu ra tay, đệ sẽ lập tức rời khỏi Đế Đô." Nghe Sở Vô Song nói như vậy, Sở Vô Minh trịnh trọng trả lời.
Thấy hắn không hề có ý tứ đùa giỡn, cuối cùng Sở Vô Song cũng cất tiếng: “Tốt, nếu tam đệ đã quyết tâm như thế, người làm nhị ca như ta không có lý do gì để từ chối cả. Tuy nhiên có một chuyện, ta đồng ý giúp các ngươi nhưng không thể cam đoan kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, nếu phụ hoàng vẫn không chịu buông tha Tiêu Trần, vậy tam đệ cũng phải lập tức rời khỏi Đế Đô, được chứ?”
Sở Vô Song đồng ý ra tay giúp sức, nhưng không cam đoan nhất định có thể thành công. Nghe vậy, Sở Vô Minh gật đầu nói: “Có thể, chỉ cần nhị ca ra tay tương trợ, cho dù kết quả như thế nào, ta cam đoan bản thân sẽ lập tức rời khỏi Đế Đô.”
"Ha ha, tốt, thế thì chúng ta cứ quyết định như vậy. Mà tam đệ ngươi cũng cứ yên tâm. Cho dù ngươi rời khỏi Đế Đô, ngày sau nhị ca cũng nhất định sẽ cho ngươi làm vương một vùng, để ngươi làm một vương gia nhàn tản, tuyệt đối sẽ không bạc đãi tam đệ, ha ha." Hai người đạt được thoả thuận, Sở Vô Song cũng vui vẻ lớn tiếng cười nói.
Thuyết phục được Sở Vô Song, Sở Vô Minh cũng không ở lại lâu, ngay sau đó hắn ta vội vàng chạy tới hành cung của Sở Vô Khuyết. Sở Vô Minh cũng đưa ra điều kiện mình chủ động rời khỏi Đế Đô y hệt như những gì hắn đã nói với Sở Vô Song.
Nhưng không giống sở Vô Song, cách hành sự của Sở Vô Khuyết cẩn trọng tỉ mỉ hơn nhiều, đồng thời lòng dạ còn thâm sâu hơn một chút. Chính vì vậy, sau khi nghe được điều kiện mà Sở Vô Minh đưa ra, Sở Vô Khuyết cũng không đồng ý ngay mà bắt đầu thăm dò:
"Tam đệ vì tên Tiêu Trần đó mà không tiếc rời khỏi Đế Đô, chẳng lẽ không cảm thấy có hơi quá hay sao? Hơn nữa, đại ca cũng muốn nói một câu không dễ nghe, cho dù tam đệ không rời khỏi Đế Đô, trải qua chuyện này, chỉ e tam đệ cũng không còn khả năng tiếp tục tranh giành vị trí Thái tử nữa đúng chứ?”
Trải qua việc này, hiển nhiên Sở Vô Minh cũng phải chịu một đả kích lớn, dù sao Tiêu Trần cũng là người của hắn. Hiện giờ Tiêu Trần giết Ngũ hoàng tử, Sở Vô Minh cũng khó chối bỏ trách nhiệm.
Đối mặt với những lời Sở Vô Khuyết nói, Sở Vô Minh cũng không hề biến sắc, chỉ nói theo những gì Tiêu Trần đã chỉ mình:
Nhưng cho dù là vậy, Tiêu Trần cũng tự tin có thể thuyết phục được Sở Vô Khuyết. Bởi vì đối mặt với việc này, cho dù Sở Vô Khuyết có muốn hay không thì cũng phải đồng ý. Không ngoài dự đoán, nghe lời này của Sở Vô Minh, Sắc mặt Sở Vô Khuyết liền lóe lên sự lạnh lùng chết chóc.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất