Đối mặt với sự chất vấn của Sở Mục, Tiêu Trần cũng chỉ đáp lại một câu “ta có tội gì”, điều này khiến sắc mặt Sở Mục lập tức tối sầm lại. Tiêu Trần dám giết nhi tử của ông ta ngay trước mặt mọi người, hiện giờ đối mặt với văn võ bá quan lại tỏ ra không hề hối hận về tội lỗi của mình.
Đương nhiên Sở Mục không biết, đừng nói là hối hận, cho dù có quay lại khoảnh khắc đó một lần nữa, Tiêu Trần cũng sẽ không chút do dự mà giết chết Ngũ hoàng tử, không vì cái gì khác, chỉ bởi vì hắn ta đáng chết.
Nghe Tiêu Trần nói những lời này, văn võ bá quan đồng loạt cau mày, giận dữ mở miệng quát:
"Đúng là đồ ngu muội không thể dạy dỗ, không thể dạy dỗ mà."
"Bệ hạ, thần khẩn cầu bệ hạ lập tức hạ chỉ, chém đầu tên tội đồ này trước mặt toàn thể dân chúng, cũng là để an ủi linh hồn của Ngũ hoàng tử ở trên trời."
Quyền quý cả triều thi nhau mở miệng, giống như dù có ăn thịt Tiêu Trần, uống máu Tiêu Trần thì cũng không thể nguôi ngoai cơn giận.
Trên mặt Tiêu Trần lộ ra một nụ cười khinh bỉ, hắn không thèm để ý những lời nhục mạ của bọn người kia. Tiêu Trần hiểu vì sao những người này lại xử sự như vậy, cả đám đều giống như cỏ đầu tường, lúc này thấy hắn sắp gặp đại hoạ thì đương nhiên muốn bỏ đá xuống giết, giẫm hắn thêm mấy phát.
Văn võ cả triều cũng chỉ có những người đầu phục Tam hoàng tử là không lên tiếng chỉ trích, ví dụ như Dương Kiên gia chủ của Dương gia.
Dương gia thuộc Tứ Đại Gia Tộc Tưởng Thẩm Hàn Dương, ông ta cũng coi như là quyền thần một cõi của triều đình. Lúc này nhìn thấy đám người không ngừng quát mắng Tiêu Trần, trong mắt Dương Kiên cũng vô cùng phức tạp.
Đối với Dương Kiên, Tiêu Trần đánh chết Ngũ hoàng tử ngay trước mặt mọi người là hành động tự chuốc lấy mối tai họa. Mà nay đối mặt với văn võ cả triều cùng với Sở Mục, Tiêu Trần còn dám chống đối như thế. Chẳng lẽ hắn không biết với tình thế trước mắt, nếu hắn muốn thoát tội thì cũng chỉ có thể cầu xin Sở Mục gật đầu khai ân hay sao.
Dương Kiên vốn nghĩ rằng Tiêu Trần tiến vào Vũ Hòa Cung thì sẽ chủ động nhận tội, đồng thời thành khẩn ăn năn, hơn nữa có Tam hoàng tử cùng đám người phe hắn cầu tình, có lẽ còn có thể giữ lại một mạng của Tiêu Trần.
Nhưng ai ngờ, đối mặt với Sở Mục, Tiêu Trần không chỉ không hề tỏ ra hối hận, ngược lại còn mạnh miệng như vậy, điều này khiến Dương Kiên cảm thấy hết sức bất đắc dĩ.
Lúc này trong Vũ Hòa Cung vô cùng hỗn loạn, tiếng quát mắng liên tiếp vang lên. Đương nhiên, những thanh âm này tất cả đều nhắm vào Tiêu Trần.
Đối mặt với tiếng quát mắng của cả đám quần thần, Tiêu Trần không hề quan tâm. Nửa ngày sau, Sở Mục mới giơ tay lên ra hiệu. Lúc này quần thần mới chịu yên tĩnh lại. Sau đó Sở Mục nhìn về phía Tiêu Trần, ông ta lạnh giọng nói:
"Tiêu Trần, ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì. Ngươi cho rằng dựa vào Phần Thiên Thái thượng hoàng là có thể không chút kiêng kỵ hay sao? Hôm nay để trẫm nói cho ngươi biết, thiên tử phạm pháp tội như thứ dân. Ngươi sát hại Ngũ hoàng tử ngay trước mặt đông đảo mọi người, đây chính là tội chết. Người đâu, kéo Tiêu Trần ra ngoài chém đầu.”
Ý trong lời nói của Sở Mục là cho dù Phần Thiên Chúa Tể đến thì cũng không cứu được hắn. Tiêu Trần nghe xong cao giọng cười nói, trong nụ cười tràn đầy trào phúng:
"Ha ha, thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, nói hay thật đó, đúng là chỉ cho phép quan quân phóng hỏa mà không để dân chúng thắp đèn mà. Ta giết Ngũ hoàng tử là phạm vào tội chết, mà hành vi của Ngũ hoàng tử thì các ngươi lại ngậm miệng không nói, ha ha."
Tiêu Trần cao giọng cười nói. Nghe vậy, sắc mặt Sở Mục càng khó coi hơn nữa. Đúng lúc đó, bốn cường giả Đạo Tôn Cảnh siêu cấp trước đó cũng tiến lên, chuẩn bị áp giải Tiêu Trần xuống. Nhưng đúng lúc này, Sở Vô Minh lại đột nhiên đứng ra:
"Phụ hoàng xin chờ một lát.”
"Hả?" Thấy Sở Vô Minh đột nhiên lên tiếng cắt ngang. Sắc mặt Sở Mục trầm xuống, ông ta trừng mắt lườm Sở Vô Minh. Thế nhưng Sở Vô Minh lại làm như không hề nhìn thấy ánh mắt uy hiếp kia, vẫn dõng dạc nói rõ:
"Phụ hoàng, Tiêu Trần giết ngũ đệ cũng là có nguyên nhân. Theo ý kiến của nhi thần, việc này không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Tiêu Trần, bản thân ngũ đệ cũng có lỗi, mong phụ hoàng minh giám."
Sở Vô Minh chủ động đứng ra cầu xin cho Tiêu Trần. Thấy thế, những đại thần đi theo Sở Vô Minh cũng vội vàng mở miệng nói:
"Bệ hạ, Tam hoàng tử nói có lý, ngày thường Ngũ hoàng tử luôn hống hách ngang ngược, dân chúng Đế Đô oán hận đã lâu. Mà nay Ngũ hoàng tử lại dám hủy đi sự trong trắng của Tiêu Nguyệt, cũng chính là đường muội của Tiêu Trần, vậy nên Tiêu Trần mới giết Ngũ hoàng tử. Từ trước đến nay bệ hạ luôn lấy nhân nghĩa trị quốc, hiện giờ nếu ban chết cho Tiêu Trần, sợ là sẽ tổn hại cái danh nhân đức của bệ hạ, mong bệ hạ hãy suy nghĩ lại."
"Thần đồng ý đối với lời này."
"Thần cũng tán thành, khẩn cầu bệ hạ suy nghĩ thật kỹ."
Đại thần đi theo Sở Vô Minh có hơn mười người, lúc này toàn bộ đều đứng ra xin tha cho Tiêu Trần. Tuy Sở Mục đã sớm đoán được mọi việc sẽ như vậy, nhưng khi sự việc diễn ra trước mặt ông ta vẫn không nhịn được nổi giận.
"Hừ, ý trẫm đã quyết, chúng khanh không cần nói nữa. Người đâu, kéo tên Tiêu Trần này xuống, chém đầu." Dù đám người Tam hoàng tử hết lời cầu xin, Sở Mục cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, không hề lung lay mà lạnh lùng quát.
Trong đại điện tổng cộng có gần trăm vị văn võ đại thần, mà đoàn người đứng ra xin tha cho Tiêu Trần thuộc phe Tam hoàng tử cũng chỉ có hơn mười người, như thế còn chưa đủ để thay đổi quyết định của Sở Mục.
Sở Mục quyết tâm muốn đánh chết Tiêu Trần. Nhưng đúng lúc này, điều khiến Sở Mục và tất cả mọi người đều không ngờ chính là Sở Vô Song cũng đứng ra xin tha cho Tiêu Trần.
Sở Vô Song chắp tay hành lễ với Sở Mục, sau đó trầm giọng nói: “Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy tam đệ cùng các vị đại thần nói cũng có lý. Việc này không nên hoàn toàn đổ lỗi cho Tiêu Trần, bản thân ngũ đệ cũng có chỗ không đúng, cho nên nhi thần cũng khẩn cầu phụ hoàng khai ân, tha cho Tiêu Trần một con đường sống.”
Sở Vô Song cũng xin tha cho Tiêu Trần. Nghe hắn ta nói xong, Sở Mục bỗng chốc ngây ngẩn cả người, mà các đại thần đi theo Sở Vô Song cũng đồng loạt biến sắc, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Dựa vào mối quan hệ giữa Sở Vô Song và Sở Vô Minh, vào lúc này làm sao Nhị hoàng tử Sở Vô Song lại có thể đứng ra cầu xin Sở Mục tha cho Tiêu Trần được chứ? Người hy vọng Tiêu Trần chết nhất chỉ sợ chính là Sở Vô Song chứ không ai khác.
Sở Vô Minh cầu xin còn xem như chuyện hợp lý, nhưng Sở Vô Song lại nhúng tay vào chuyện này, sự việc làm mọi người vô cùng khó hiểu. Tuy nhiên, chuyện khiến mọi người bất ngờ còn ở phía sau. Ngay sau khi Sở Vô Song đứng ra, Sở Vô Khuyết cũng tiến lên một bước, hắn ta chắp tay hành lễ nói với Sở Mục:
"Phụ hoàng, nhi thần cũng nghĩ như thế, khẩn cầu phụ hoàng suy nghĩ kỹ, tha mạng cho Tiêu Trần, lấy đó để tuyên dương lòng đức độ của phụ hoàng."
Sở Vô Khuyết cũng đứng ra xin tha cho kẻ địch ư? Thấy thế, văn võ cả triều không ai còn bình tĩnh nổi nữa, tình huống này là như thế nào? Ngày thường ba vị hoàng tử đấu đá nhau đến mức ngươi chết ta sống, sao lúc này lại cùng đứng về một chiến tuyến như thế? Còn dốc sức xin tha tội cho Tiêu Trần.
Nhận thấy được ánh mắt của hai người Sở Vô Khuyết, biểu cảm của đám đại thần vô cùng kỳ quặc. Lúc trước bọn hắn còn vô cùng căm phẫn mắng chửi Tiêu Trần, mà hiện tại lại muốn bọn hắn đứng ra xin tha cho Tiêu Trần, đây chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao?
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất