Thành công thoát thân quay lại Thiên Thần Cư, khi đoàn người Tiêu Trần vừa mới vào cửa, Tiêu Nguyệt mặc một bộ váy dài màu xanh biếc lập tức nhào thẳng vào trong lòng Tiêu Trần. 

             "Ca, huynh không có việc gì thì tốt quá." 

             Mặc dù chỉ là một đêm ngắn ngủi nhưng trong lòng Tiêu Nguyệt vẫn vô cùng thấp thỏm lo âu, lúc này thấy Tiêu Trần bình an trở về, trái tim vẫn luôn treo trong lòng của tiểu cô nương rốt cuộc cũng hoàn toàn hạ xuống. 

             Tiêu Trần nhẹ nhàng vỗ lưng Tiêu Nguyệt, hắn cười nói: “Trước mặt bao nhiêu người mà lại khóc, không phải ta đã không có việc gì rồi sao.” 

             Tiêu Trần nhẹ giọng an ủi Tiêu Nguyệt vài câu, sau đó Tiêu Trần quay lại chắp tay cảm ơn mọi người ở Thiên Thần Cư, đêm qua nếu không có mọi người đồng tâm hiệp lực thì một mình hắn không thể giết chết Ngũ hoàng tử kia được. 

             Sau một phen cảm tạ, lúc này Tiêu Trần mới cùng Sở Vô Minh đi tới sân viện hắn ở. Trong thư phòng, Tiêu Nguyệt ngoan ngoãn pha trà cho hai người, sau đó chủ động đứng dậy rời đi. 

             Tiêu Nguyệt cũng không ngốc, ngược lại còn rất thông minh, biết Tiêu Trần cùng Sở Vô Minh có việc muốn nói cho nên nàng rất tự giác tránh mặt. 

             Đợi Tiêu Nguyệt rời đi rồi, trong thư phòng chỉ còn lại hai người là Tiêu Trần và Sở Vô Minh, Sở Vô Minh nhìn Tiêu Trần rồi nói: “Tiêu Trần huynh, hiện tại có thể nói cho ta, ngươi muốn ta rời khỏi Đế Đô rồi sau đó đi đâu?” 

             Lúc trước Tiêu Trần có đề cập qua, nếu Sở Vô Minh muốn đạt được vị trí Thái tử thì chỉ có một con đường là chủ động rời khỏi Đế Đô, lúc này đối mặt với câu hỏi của Sở Vô Minh, Tiêu Trần cũng không giấu diếm nữa. 

             Đầu tiên, Tiêu Trần nói cho Sở Vô Minh biết sau khi rời khỏi Đế Đô thì nên đi nơi nào. 

             "Hổ Lao quan." Tiêu Trần nhìn về phía Sở Vô Minh, sau đó cất giọng nhẹ nhàng. 

             Nghe đến ba chữ Hổ Lao quan, Sở Vô Minh vô cùng sửng sốt, giọng hắn ta đầy nghi ngờ hỏi lại Tiêu Trần: “Tiêu huynh bảo ta đi Hổ Lao quan? Nơi đó chính là biên cảnh, hơn nữa lại là nơi tiếp giáp với Thiên Lang Đế Quốc, chiến sự liên miên, Tiêu huynh bảo ta đến nơi đó làm gì?” 

             Hắn không hiểu vì sao Tiêu Trần lại để cho mình đi Hổ Lao quan, mọi người đều biết, Vô Nguyệt Đế Quốc ở quận Đan Dương tổng cộng có năm thế lực lớn bao gồm ba nước và hai tông. Trong số đó Vô Nguyệt Đế Quốc, Thiên Lang Đế Quốc, Cuồng Phong Đế Quốc được xưng là Tam quốc, mà Thiên Tề Tông cùng Thanh Dương Tông lại được mệnh danh là Nhị tông. 

             Năm thế lực lớn này thâu tóm toàn bộ huyết mạch của quận Đan Dương, mà trong đó, Tam Đại Đế Quốc bởi vì các loại nguyên nhân mà liên tục nổ ra chiến tranh. Nhất là Hổ Lao quan nằm ở khu vực giao nhau của hai đế quốc lớn, vô hình chung đã biến thành chiến trường của hai nước. 

             Có thể nói Hổ Lao quan chính là một nơi không hề phồn hoa chút nào, nơi đây chỉ là một mảnh đất chiến tranh. Ở Hổ Lao quan, chiến tranh là sắc thái tuyệt đối, vậy nhưng Tiêu Trần muốn hắn ta đến Hổ Lao quan, Sở Vô Minh hoàn toàn không hiểu Tiêu Trần có ý định gì 

             Trong lòng hắn ta tràn đầy nghi hoặc. Thấy thế, Tiêu Trần khẽ cười nói: 

             "Điện hạ chỉ thấy ở Hổ Lao quan có chiến loạn vô tận, nhưng ta xin được hỏi điện hạ, Hổ Lao quan ngoại trừ chiến tranh ra thì còn có cái gì?" 

             "Trừ chiến tranh ra còn có cái gì khác? Chuyện này..." Thấy Tiêu Trần hỏi vậy, Sở Vô Minh trầm ngâm suy tư, nhưng nghĩ một lúc lâu, Sở Vô Minh chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Ở Hổ Lao quan, ngoại trừ đao kiếm chém giết, Sở Vô Minh thật sự không nghĩ ra nơi đó còn có cái gì khác. 

             Thấy Sở Vô Minh lắc đầu, Tiêu Trần cười nói: “Hổ Lao quan liên tục xảy ra chiến tranh, vậy điện hạ có biết đế quốc bố trí bao nhiêu quân đội đến canh giữ ở Hổ Lao quan không?” 

             "Ta biết, xung quanh Hổ Lao quan tổng cộng có bốn nhánh quân đội, nhân số cộng lại lên tới hơn trăm vạn người." 

             "Nếu điện hạ đã biết, vậy không biết điện hạ có nghe qua một câu thế này hay không. Từ xưa đến nay tranh giành quyền lực, kẻ nắm binh lực trong tay mới có quyền lên tiếng. Hiện giờ trên tay ba huynh đệ điện hạ chỉ có binh quyền của ba doanh trại lớn như Chiến Long doanh, nhưng tổng quân chỉ có hai ngàn người. Thử nghĩ xem nếu điện hạ có hơn trăm vạn quân lính, điện hạ cảm thấy như thế nào?" 

             Tiêu Trần vừa nói xong, Sở Vô Minh lập tức choáng váng. Đối phương đã nói rõ như vậy, tất nhiên Sở Vô Minh đã nghe ra ý của Tiêu Trần. 

             Trong mắt Tiêu Trần, thay vì ở lại Đế Đô tranh tới tranh lui cùng với hai người Sở Vô Khuyết, Sở Vô Song, còn không bằng trực tiếp đi thẳng tới Hổ Lao quan, biến hơn trăm vạn quân đội nơi đó thành thế lực trong tay mình. 

             Có binh quyền, phân lượng của hắn cũng sẽ được tăng lên. Ngẫm lại, có một trăm vạn quân đội làm hậu thuẫn, còn ai dám tranh vị trí Thái tử kia với Sở Vô Minh hắn đây? 

             Hiểu được ý của Tiêu Trần, Sở Vô Minh lâm vào trầm mặc. Thấy thế, Tiêu Trần cũng không thúc giục hắn. Ngẫm nghĩ suốt nửa ngày, Sở Vô Minh mới phục hồi tinh thần. Hắn ta nhìn về phía Tiêu Trần, không quá tự tin hỏi: 

             "Tiêu Trần huynh nói như vậy không sai, nhưng phụ hoàng sẽ để cho ta tiếp quản binh quyền của Hổ Lao quan sao?" 

             Sở Vô Minh cho rằng Tiêu Trần muốn Sở Mục hạ chỉ đồng ý cho hắn tiếp quản quân đội ở Hổ Lao quan, chuyện như vậy tuyệt đối không có khả năng. Làm sao Sở Mục có thể cho phép Sở Vô Minh khống chế một đội quân hơn trăm vạn binh sĩ được chứ? 

             Tiêu Trần mỉm cười lắc đầu: 

             "Đương nhiên bệ hạ sẽ không hạ chỉ, mà điện hạ cũng không cần phải làm như vậy. Ta nói khống chế, không chỉ là nắm quyền chỉ huy của bốn nhánh quân này, mà là muốn bốn nhánh quân này trở thành lực lượng dưới trướng điện hạ, để cho bọn họ chỉ trung thành với một mình điện hạ. Đương nhiên đây chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp Tiêu Trần còn có kế hoạch khác, nhưng hết thảy đều cần phải đi tới Hổ Lao quan mới được. Nơi đó núi cao Hoàng đế xa, chỉ có đến Hổ Lao quan, điện hạ mới có thể vươn vai duỗi tay, muốn làm gì thì làm." 

             Ở Đế Đô, cho dù Sở Vô Minh có nhảy nhót thế nào thì cũng không làm nên chuyện gì. Tuy nói đến lúc này cuộc chiến tranh giành vị trí Thái tử càng ngày càng gay gắt, nhưng nói trắng ra, hết thảy vẫn nằm trong tay Sở Mục. Chỉ cần Sở Mục vẫn còn, cho dù ba người Sở Vô Minh tranh cướp như thế nào, đến cuối cùng vị trí Thái tử về tay ai, chẳng phải vẫn chỉ dựa vào một câu nói của Sở Mục hay sao? 

             Ba người Sở Vô Minh không nhìn thấu điểm này, nhưng Tiêu Trần biết, cho nên hắn mới đề nghị Sở Vô Minh rời khỏi Đế Đô, nhìn như là từ bỏ vị trí Thái tử, nhưng thực tế lại là lấy lui làm tiến. 

             Nghe Tiêu Trần nói như vậy, Sở Vô Minh cũng hết sức giật mình, Tiêu Trần không chỉ muốn quyền chỉ huy của trăm vạn đại quân Hổ Lao quan, mà là muốn thu gọn trăm vạn đại quân kia vào trong túi, nói trắng ra là Tiêu Trần là muốn biến trăm vạn đại quân kia thành quân đội riêng của Sở Vô Minh, chỉ trung thành với một mình Sở Vô Minh. 

             Lén lút mưu đoạt binh quyền, cái này không khác gì với âm mưu tạo phản. Nhưng nếu thật sự có thể đạt được sự trung thành của trăm vạn đại quân, Sở Vô Minh không chút hoài nghi, vị trí Thái tử này rơi vào tay hắn chỉ còn là chuyện sớm hay muộn. Đến lúc đó ngay cả Sở Mục cũng không thể từ chối, bởi vì thuộc hạ trăm vạn đại quân của hắn ta sẽ nhìn chằm chằm như hổ rình mồi. 

eyJpdiI6IkRtR3lqKysxblB1TFUxbmNpZFI1Mmc9PSIsInZhbHVlIjoiUnRhbVwvazlMMUl0T25Za0ZVbkxYMHNNZ3RsZmdreTF0aEF2RllXZWU3VlIxalwvNHdDNEJmZjJVd1hFWDJCV2pEbXdYMnU0cWVQRmxub3BIVndVTWtSOWNaYjVkczhiY09uVVZoSEFtaXp1RG1zZG5aN1NIWGVXRUhGWHJ5dTZiZEZLZ0QxeitHUmF4SVhTRThlOHo2WjEyS1c5RnJKZzVYZWJ3eWw4cThzZDRVYkxPQ3VPdFwvUUZaamN2eEttZEltbUhUeHZieVdMQlFaK1BMNDRUNW9pQm9iRCtnYkNnOFJFZHhadzBQXC9ZY2w0K1pNRkJJemkwbFRTaW9ObngzOFRUV2xab0JMRTlrQ3BHWkpLMjMyNUtTaDlRbUEzKzZOSGpXOHE3ZEJzUGc3RTVtTkE1ZXEzOGNiK1wvQjVCM09SYVA5T284U0J4SlQwMEo0TmIzR1hmanp6YjVldXQ2UFp2ZFJ6OGdLV3MwaDFwTWNDNTBmdWE4czE0VzhEWWR1RlVWdFpwK29BTTc3cTlLYVJcL3VJYmVDZTg1T21hd3VPNlJqRmkrcG54WElVVW1kckJMUmNKb09OYlBzNFM5QkpjOTVBVnVRQ0xQcTJwclJXSWRKNStaRUswUm9hSkhSUnc0UldzQWlXUG9kMFJhUW4wemVTUWR3aWtYeFNhb3dNdlFzMWQ4RHRyVk5qb2NacjhoTlBlQjJldWVkU2kyQ0E1bmJHbVZkYVwvam1XS29wTXYyTk5mZ29sdGFZRElYRVlcL2IiLCJtYWMiOiI2N2JmMTk1MTJmYTQ0NzA0MTBhMmYzOGFiY2UwOWFkNmZlMTZiYjY3MTk5ZjY3ZGMyMmFlYzgzZGQ2YmExMWVmIn0=
eyJpdiI6Im90SnhRc0VTeFl1K0VhZWk3dVVXXC9RPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikd5QUZPVXc3RDl5ZU5nR2VnS2UrQUtndUxTSVh5STJSbzRUeWdyYlFzYlpraGxJVzl3MWJvNWQ3U2c2YXViTHkyTG13MzJuSThaNGNCS2M4a2xub0Z1VTFJazFMRmVaTDhQbVdBYTRZZlRubGlqRnRpY1RMR0hhZ2JHRkxUUVk4RHU3Y01xYnFyd290Q2ZudXZaMERxc3dCWDR5c2NlWXdaTVJFMTZsamoydmhJZTBxVytOK2s1SEFTTkpISEtUTUtPRjhxazlDcHJlakhBS0RhbzlFUXNRbWV3ZWpObU1XSDZkSHR5WFc4Y1ZjcGFjUG0yVFptTmxKVUZIOGR1R1dicm5mbjRuN1VYOFI0cFNld0M5WWRMOWxjZjZBeDdNMk9LdjB2eUxnV0VNckJ4NGNpRnNwbjUyb1pqWkFBQzQ3MXdsQmFtcW5BN0crQ1FuMDZQd2M3NlhsVm11M0pRWWJQWkVoUmlBN01UMjlwMVVONm5PaUxOcGFMVVg2dmZDWnBoQzhSSDBwSGJ1Rk9JS1Jaa3ExYzV1Z0poelluOGJsaVk3WGVHd1VCOHp0Rjd4Yjk5eW1IQjdkeEc2SzBPVGhOSnVlbTNOMEliRGZaRFRzVkNKXC82SG03XC9TbUMyVkpKeDZNRmlxdDdYbWdZb1VzNGE1bUNVMldPU1g1dnkxVFdGVGVDZm1ySVBpZ0JxbUJtaW44VWlBPT0iLCJtYWMiOiJkMzk4Y2ZkMjJlYTVkMzFmNjMwNDQxZDYxOWFiNzE3NGZhYWZkZWU4NDY4ZGY3YzZmMTYwMDM3OTgyYmViYWIwIn0=

             Sở Vô Minh lại trầm mặc thêm lần nữa. Một lát sau, hắn lập tức đứng bật dậy nói: “Ta sẽ tiến cung gặp phụ Hoàng đế thương thảo chuyện đi Hổ Lao quan ngay tức khắc.”

Ads
';
Advertisement
x