Lệ Thành Vũ đến phòng Ôn Khinh Khinh, đưa tay sờ trán cô, quả nhiên nóng ran. 

Anh gọi điện cho Kỷ Lâm, nói tình hình của Ôn Khinh Khinh. 

“Ba, mẹ làm sao vậy? Có phải bị sốt không?” Túc Túc hỏi. 

“Ừ, bị sốt.” 

“Sao mẹ lại bị sốt?” 

“Đợi bác sĩ đến mới biết được.” 

Lệ Thành Vũ cũng đoán được tại sao cô bị sốt nhưng không tiện nói với hai đứa nhỏ. 

“Hai đứa ra ngoài ăn cơm trước đi. 

“Không được, chúng con phải ở đây với mẹ!” Túc Túc không muốn ra ngoài, tuy Du Du không nói gì nhưng cũng không ra ngoài. 

“Hai đứa ở đây cũng không giúp được gì, đợi mẹ khỏe lại biết hai đứa không ăn cơm sẽ giận đấy. 

Anh nhìn Du Du, dùng ánh mắt bảo Du Du đừng để Túc Túc làm nũng. 

Du Du hiểu ý anh, kéo Túc Túc ra ngoài: “Chúng ta đi ăn cơm trước, ăn xong lại vào xem mẹ." 

“Được rồi. 

Hai đứa nhỏ ra ngoài, trong phòng ngủ lập tức yên tĩnh lại. 

Anh không quen ở trong phòng ngủ này. 

Đây vốn là phòng ngủ chính của họ nhưng họ chỉ ngủ cùng nhau trong tháng đầu tiên sau khi kết hôn, sau đó anh dọn ra ngoài, bố trí một phòng ngủ khác, từ đó hai người ngủ riêng. 

Vì sốt nên má Ôn Khinh Khinh đỏ bừng, là màu đỏ không khỏe mạnh, trên trán còn có cả mồ hôi. 

Anh đưa tay sờ trán cô lần nữa. 

“A Vũ?” Cô lên tiếng, giọng khàn khàn. 

Mí mắt rất nặng, rất nặng, cô phải rất cố gắng mới mở mắt ra được, nhìn thấy Lệ Thành Vũ ngồi bên giường, cô hơi mơ màng. 

“Em vẫn đang mơ sao?" 

Lệ Thành Vũ vừa định rút tay về thì bị Ôn Khinh Khinh nắm lấy, tay cô nóng bỏng, tay anh lại mát lạnh, rất dễ chịu. 

“Em nóng quá, để em nắm một lát.” Cô lẩm bẩm: “Dễ chịu quá” Tiếng thở dài mãn nguyện này khiến cơ bắp trên cánh tay Lệ Thành Vũ căng lên, rất nhanh, nhiệt độ trên cánh tay anh không còn mát lạnh nữa, mà đang tăng lên. 

“Hửm? Sao không còn mát nữa?” Ôn Khinh Khinh nhíu mày, như thể nghi ngờ mình phán đoán sai, còn đưa lên mặt, áp lòng bàn tay Lệ Thành Vũ lên má: “Không còn mát nữa thật này” 

Nhìn cô lúc chu môi lúc mím môi, dường như không hề phòng bị, anh chưa từng thấy qua Ôn Khinh Khinh như vậy. 

Đáng lẽ lúc này anh nên phá vỡ bầu không khí này nhưng anh không lên tiếng, cứ yên lặng ngồi đó. 

Ôn Khinh Khinh đang trong trạng thái mơ màng dần cảm thấy không đúng, giấc mơ này có phải quá yên bình rồi không? 

Cô nhìn xung quanh, là phòng ngủ của cô, lại nhìn vẻ mặt của Lệ Thành Vũ nhưng ánh sáng trong phòng quá mờ, trên mặt anh như phủ một lớp sương mù đen không nhìn rõ. 

Sao tay Lệ Thành Vũ càng ngày càng nóng? 

Cô đột nhiên véo vào cánh tay Lệ Thành Vũ, Lệ Thành Vũ nhíu mày rút tay về. 

“Đây không phải mơ?” 

...” Nghi ngờ đang mơ mà lại đi véo người khác? 

“Em bị sốt” Lệ Thành Vũ bình tĩnh nói. 

“Cái gì? Em bị sốt?” Cô lập tức ngồi dậy nhưng ngồi dậy quá mạnh, khiến đầu choáng váng dữ dội, đau đến mức nhíu chặt mày: “Đầu đau quá, lưng cũng đau quá. 

Cảm giác lớn nhất của cô bây giờ là đau, toàn thân đều đau. 

“Một lát nữa Kỷ Lâm sẽ đến. 

“Ồ” Gật đầu xong, đột nhiên ý thức được điều gì đó, cô lập tức đứng dậy, cố nén cơn đau đầu mở tủ quần áo lấy quần áo ra: “Em thay quần áo trước” 

Sau đó cũng không quan tâm Lệ Thành Vũ còn ở đây, trực tiếp cởi váy trên người ra. 

Tuy lúc này lưng cô đang quấn băng gạc, cũng mặc quần bó sát nhưng đôi chân thon dài thẳng tắp cứ như vậy hiện ra trước mắt anh, còn có cả mắt cá chân mảnh khảnh mà lòng bàn tay anh hoàn toàn có thể bao trọn. 

Ánh mắt Lệ Thành Vũ lướt từ dưới lên trên toàn thân Ôn Khinh Khinh, sau đó anh bèn quay mặt đi, vành tai anh đỏ ửng. 

Anh biết dáng người Ôn Khinh Khinh đẹp, tuy nhìn có vẻ gầy nhưng lại rất cân đối, chỗ nào cần có thịt thì có thịt, chỗ nào cần gầy thì không có mỡ thừa, đường cong mềm mại, chỗ lồi chỗ lõm rõ ràng. 

Trong lúc anh mất tập trung, Ôn Khinh Khinh đã thay xong quần áo, là quần dài và áo rộng thùng thình. 

“Bây giờ bộ đồ này của em đoan trang rồi chứ?” Ôn Khinh Khinh quay người nhìn Lệ Thành Vũ với vẻ trêu chọc. 

Rõ ràng vẫn còn ghi hận chuyện lần trước. 

Lệ Thành Vũ mím môi không nói gì. 

Vì bị sốt nên má Ôn Khinh Khinh ửng hồng, môi đỏ như máu, thêm vào đó cô nhướng mày mỉm cười, càng làm tôn lên vẻ đẹp quyến rũ rực rỡ của cô. 

Anh luôn biết cô xinh đẹp nhưng cô rất ít khi lộ ra dáng vẻ này trước mặt anh, giống như yêu tinh ăn thịt người, tỏa ra sức hấp dẫn không thể cưỡng lại, biết rõ là vực sâu cũng sẽ lao xuống không chút do dự, chỉ muốn có được khoảnh khắc chìm đắm lúc này. 

Tiếng gõ cửa cắt ngang nhiệt độ đang dần tăng lên trong phòng. 

“Ông chủ, bác sĩ Kỷ đến rồi.” Bác quản gia Trần nói vọng vào. 

“Ừ, mời cậu ấy đến phòng khách. 

Sau đó Lệ Thành Vũ và Ôn Khinh Khinh cùng đến phòng khách, hai đứa nhỏ cũng định đi theo, bị bảo mẫu ngăn lại, vẫn không nên để bọn trẻ nhìn thấy vết thương đáng sợ trên lưng Ôn Khinh Khinh. 

Kỷ Lâm đo nhiệt độ cho Ôn Khinh Khinh. 

“Sốt khá cao, 39,2 độ" 

“Nhưng bị thương ở lưng sẽ bị sốt cũng là bình thường, tôi khám cho cô trước 

Kỷ Lâm nghe nhịp tim của Ôn Khinh Khinh, kiểm tra amidan của cô, y tá kiểm tra vết thương ở lưng cho Ôn Khinh Khinh. 

“Vết thương ở lưng không xấu đi, không bị nhiễm trùng” Y tá nói. 

“Amidan bị sưng. 

“Chắc là do trước đó tôi nằm sấp ngủ quên mất” Trong phòng bật điều hòa, cô không đắp chăn nên bị cảm lạnh. 

“Ừ, không sao, uống thuốc xem sao, nếu hạ sốt được thì không sao, nếu vẫn tiếp tục sốt thì phải đến bệnh viện kiểm tra thêm.” Kỷ Lâm nói. 

Anh ấy kiểm tra tình hình của Ôn Khinh Khinh xong thì nhìn Lệ Thành Vũ: “Còn anh, không sao chứ?” 

“Tôi không sao.” 

Kỷ Lâm vốn biết anh luôn cố chịu đựng, nên vẫn kiểm tra cho anh, đo cả nhiệt độ, đúng là không có vấn đề gì. 

“Anh thì không sao nhưng không phải ai cũng có thể trạng tốt như anh, cô Lệ thể chất yếu, vẫn nên chú ý nhiều hơn. 

Câu này của anh ấy rõ ràng là nói với Lệ Thành Vũ, Lệ Thành Vũ chỉ hơi trầm mặt, không đáp lời. 

“Nhưng mà, vết thương của hai người, theo tốc độ hồi phục thì không nên chậm như vậy, tuy không xấu đi nhưng lẽ ra hôm nay phải đỡ hơn một chút.” 

Sao nhìn lại giống như mới bị thương không lâu vậy. 

Y tá lập tức nói thẳng: “Hai người họ đều đã thay băng mới” 

Kỷ Lâm nhìn Lệ Thành Vũ, Lệ Thành Vũ nhìn thẳng vào mắt anh ấy, vẻ mặt như kiểu: Tôi không biết, không phải lỗi của tôi, là thuốc của cậu không tốt. 

“Vết thương của hai người tuy không nặng nhưng nếu cứ lặp đi lặp lại không khỏi thì dễ bị nhiễm trùng, đến lúc đó da bị hoại tử diện rộng thì đừng hối hận. 

Giọng anh ấy lạnh nhạt, rõ ràng có chút tức giận với Lệ Thành Vũ, bản thân anh da dày thịt béo chịu được thì thôi, sao lại kéo theo vợ mình làm loạn chứ? Đâu phải anh ấy không biết Lệ Thành Vũ quan tâm Ôn Khinh Khinh đến mức nào. 

Nếu Lệ Thành Vũ thật sự không quan tâm Ôn Khinh Khinh, thì chắc chắn anh sẽ mặc kệ. 

“Ăn cơm xong uống thuốc rồi đi ngủ, đắp chăn cẩn thận, ngày mai chắc sẽ hết sốt.” 

Kỷ Lâm dặn dò xong thì định dẫn y tá đi nhưng Lệ Thành Vũ giữ họ lại ăn tối. 

eyJpdiI6Indra1FJdjVmQ3VwM1hnZTFvZTczXC9BPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImFFUGNkK0dTZUtkNCtZSDF3N3h1SG1ZVHdoRUExNTNYTm41NVwvMW1aSUFJZE5kZzhOSTdyempBdzVaXC9FajBDaEZONjk0OUI2cjVOeGdNXC9uTXNxVTN6Z1diRVwvN0hkSWpGTVJGS2NSRFJKM1M1QVlsem93aEJCWGh1QzZrNm5CU1g4Wmhrc2hlZ3k4ck5IUGpIZFl1VmdEanRQQ3RkMUhnMUcrMVhDcXVuOFlCODVRZjBTWVpFaEpzSVcxcUJmaEM0ekpvek42OXFXanBSOVhKVkdtM25iUjVQdFFOK0JcLzZDOXVUWWhGRzZ6MzhPV1cxamRGXC9HYThUTFwvMGJBOE9lMGVmQVNcL0N5UnpobDVjYXZEUFNIR3c9PSIsIm1hYyI6ImZmM2QxMGVlYmVlYjQ3MWJhYjE0NGNmMjRhOWJmYzBlZmM5MzI4YWNlOWIwNTNhODk0ZjAyMTBkMTEwMzQ5NzkifQ==
eyJpdiI6InlFQzVvME9sUEg2UXNZVWlHOEVpOFE9PSIsInZhbHVlIjoicXJ2cFQwcWZFWlo5MDBGVDBXbFU4SXR2T3l2bXhlZlZOS1E3NVBkenVvV3RoamE0aUh4b0NVQ0dpaEdramM1YStVeHNJbVwvY0N2dU8rczdiQ1NcL2Rhemx1eDMwSmdJc2JPTUhmMHRuM1d3Q0t2bjRYNHdqcFRDNEsxVlpFN0c5NTZ0cUxJRWc2eW96Wjd4QmtzM09FcU1Vb1JKUjZUdnVkM0dtZ1VsRVZrYjFGc2Z5UHRzanNCM08rRmJXYWxKc2lVdEw5NUdQY0haNCt4Mm8rK0tCTk5NdisrOUtTQUdaWUxGdDF0a1JNQUMzbDVaVWFBODhiTWlqdExzTldnbFwvZjREQVNXR0t6Qm01T1dveFRzK0JuSlhXQjY0b2s0TkdJZzlYZEl5b09kYkhoT0Fnd1pRWm1wU3JKdzNzYzA3M1oiLCJtYWMiOiJiMzc3MTFlODhjZTE3MzhiZWEyNmNmZjQxMTJmOGU5N2NlNTNkZTYxZmNiYTRlZTY3NTZmN2RhMTJhZGY0NDYzIn0=

Một tia chớp trắng xóa xé toạc bầu trời đêm, Ôn Khinh Khinh đang nhắm mắt bỗng mở mắt ra, lại thấy có người bên giường, lập tức hét lên thất thanh.

Ads
';
Advertisement
x