Tạ Cố Thương ngẩng mặt lên.

 

Gương mặt nàng như được điêu khắc bằng gió và ánh sáng, rõ nét đến từng đường nét, từng cử động nhẹ cũng mang theo khí thế bức người. Đôi mắt ấy – lạnh lùng, cao ngạo, mang theo sự đề phòng và một chút... bất mãn không che giấu.

 

Hắn không đáp, chỉ bước về phía trước một nhịp. Áo khoác dài khẽ bay, động tác không nhanh không chậm, như thể đã được cân nhắc từng li từng tấc. Hắn giơ tay, trả lại tấm thẻ sinh viên bằng một tư thế cực kỳ trịnh trọng.

 

Tề Du không hề cảm ơn. Tay cô khẽ vươn ra, đầu ngón tay chạm nhẹ lấy tấm thẻ rồi lập tức xoay người, toan rời đi.

 

Nhưng…

 

“Xin lỗi.”

 

Giọng nói phía sau bất ngờ vang lên, trầm thấp mà rõ ràng.

 

Bước chân Tề Du khựng lại.

 

Gió nhẹ từ hành lang thổi qua, vạt áo cô khẽ bay. Không gian phút chốc như ngưng lại.

 

Cô quay đầu.

 

Không gấp, cũng chẳng chậm.

 

“Anh nói gì?”

 

Tạ Cố Thương nhìn cô, ánh mắt thẳng như gió đêm nhìn về phía vách núi:

 

“Xin lỗi. Vì đã từng khiến cô không thoải mái.”

 

Giọng hắn kiên định như đinh đóng cột đá, không hề dao động.

 

Tạ Cố Thương không phải người dễ để tâm đến tiểu tiết, nhưng qua vài lần giao thiệp ngắn ngủi, hắn dần nắm được một điều – Tề Du tuyệt đối không phải kiểu nữ nhân dễ quên dễ tha thứ.

 

Cô mang một loại tự tôn lạnh giá như băng vĩnh cửu, ẩn sau làn môi đỏ nhàn nhạt là một nội tâm ghi nhớ từng va chạm, từng xúc phạm, khắc ghi như tạc đá. Dẫu chỉ là một vật nhỏ nhặt vô tri, một chiếc bút, một cuốn sách, hay… một tấm thẻ, nếu đã nằm trong tay cô thì liền trở thành lãnh địa bất khả xâm phạm.

 

Không cần lý do. Không cần giá trị. Chỉ cần là "vật của mình", thì kẻ nào đụng vào – đều bị liệt vào sổ đen, không ngoại lệ.

 

Một lời lặp lại… hai chữ "xin lỗi", nhưng lại như có thể khiến nền đá dưới chân cũng rúng động.

 

Phó Tư Dạ đứng phía sau, cả người cứng đờ – như nghe thấy thứ không thể tồn tại trong từ điển Tạ Cố Thương.

 

Câu “xin lỗi” ấy… từ miệng Tạ Cố Thương thốt ra, có sức nặng còn hơn một khẩu lệnh quân đội.

 

Không được mấy ai khiến Tạ Cố Thương cúi đầu. Ngoài Tề Mặc và Lam Tư, gã chưa thấy Tạ Cố Thương cúi đầu chịu thua ai.

 

Hắn không cần.

 

Cũng không biết cách.

 

Thế mà hôm nay, lại vì một người con gái mà chủ động nói lời hạ mình.

 

Tề Du đứng yên nhìn hắn vài giây, đáy mắt không có cảm xúc rõ ràng – chỉ là một tầng ánh sáng lành lạnh bao phủ. Cô nghiêng đầu, ánh mắt sắc như lưỡi dao, nói chậm rãi từng chữ:

 

“Điều gì ở anh khiến tôi không thoải mái?”

 

“Bữa tiệc lần đó ở Pháp, khiến váy cô bị hỏng. Là lỗi của tôi.”

 


 

Tạ Cố Thương hơi hạ mắt, giọng vẫn đều đều

 

Ánh mắt Tề Du khẽ biến đổi. Rồi ngay sau đó, môi đỏ cong lên một nụ cười nhạt như trăng lạnh trên sông mùa đông.

 

“Thì ra ngài Tạ… phản ứng chậm đến vậy.”

 

Một câu nói nhẹ tênh, nhưng lại tựa như mũi tên nhọn giấu sau cánh hoa, không đâm máu nhưng lại khiến lòng người tê rần.

 

Tạ Cố Thương không hề tức giận. Khoé môi hắn nhẹ nhướng, giọng nói như rượu ủ lâu năm – trầm thấp, mị hoặc, nhưng ẩn giấu sát khí:

 

“Tôi quả thực phản ứng chậm, Tề tiểu thư lại nhanh nhạy như vậy…”

 

Hắn bước về phía trước, đến khi còn cách cô một khoảng vừa đủ để không vượt quá giới hạn, hắn dừng lại.

 

“…Liệu cô có bằng lòng chỉ dạy tôi cách phản ứng nhanh hơn không?”

 

Giọng nói mang theo một loại dụ hoặc không tên, như đang đùa giỡn, lại như nghiêm túc cực độ.

 

Nhưng trong đáy mắt hắn – ẩn ẩn lại là một tầng cảm xúc chưa từng hé lộ: khát cầu.

 

Hắn không rõ nguyên do, nhưng từ lần đầu gặp Tề Du dưới nền tuyết nước Nga, tim hắn đã xuất hiện một vết xước không tên. Một cô gái nhỏ đầy vết thương, ngồi trên chiếc xe lăn giữa bầu trời xám xịt, mái tóc đen nhánh xõa xuống vai, lạnh lùng mà an tĩnh như một bức tượng tuyết.

 

Thời gian trôi qua, ký ức ấy không hề phai mờ, mà ngược lại, càng lúc càng rõ nét. Kể từ khi tái ngộ, Tạ Cố Thương như người mắc bệnh, liên tục "tái hiện" từng ánh mắt của cô – lúc cao ngạo ngẩng đầu, lúc cau mày khó chịu, khi liếc hắn với vẻ chán ghét lãnh đạm.

 

Những biểu cảm ấy, lạnh lẽo mà rạch ròi, cứ thế khảm sâu vào trí nhớ hắn như một loại nghiện trí mạng.

 

Hắn thậm chí có thể diễn giải từng đường nét giận dữ trên gương mặt cô, có thể đọc vị sự ngạo mạn nơi ánh mắt, nhưng lại không tài nào tưởng tượng được – Tề Du lúc vui vẻ, lúc hồn nhiên, lúc mềm mại, khi giận dỗi mà mím môi cố nhịn cười… sẽ trông như thế nào.

 

Bởi hắn chưa từng được thấy.

 

Và chính điều đó khiến hắn khát vọng đến phát cuồng.

 

Tạ Cố Thương muốn chiếm được nụ cười đó, muốn khiến ánh mắt ấy, trong một khoảnh khắc nào đó, chỉ vì hắn mà dịu lại, vì hắn mà sinh ra mềm yếu, rực rỡ.

 

Hắn muốn nhìn thấy gương mặt Tề Du nở rộ những biểu cảm rực rỡ nhất, là vì hắn. Chỉ vì hắn.

 

Tạ Cố Thương mong cầu đến mức, muốn mọi biểu cảm của cô là độc quyền của hắn.

 

Tề Du nhướng mày, yên lặng nhìn hắn hồi lâu.

 

Ánh mắt cô tựa như hồ băng mùa đông bị ánh trăng chiếu rọi – tĩnh lặng nhưng sâu hút.

 

Rồi cô hỏi, nhẹ nhàng, nhưng câu chữ lại bén như dao vừa mới mài sắc:

 

“Tại sao?”

 

Tạ Cố Thương khựng lại, ánh mắt hổ phách sâu thẳm, chăm chú nhìn cô không hề chớp, thần sắc bình thản nhưng lại ẩn giấu một loại cảm xúc mãnh liệt đang âm thầm trỗi dậy từ sâu bên trong.

 


 

“Hửm?” Hắn nhẹ nghiêng đầu.

 

“Tại sao tôi phải dạy anh?” Tề Du ngừng một chút, rồi mỉm cười, nụ cười lạnh như sương mai. “Đổi lại… tôi được gì?”

 

Ánh mắt Tạ Cố Thương hơi trầm xuống, một nét u tối thoáng lướt qua trong đáy mắt hắn rồi nhanh chóng biến mất. Dường như ngay cả hắn cũng không rõ bản thân muốn dùng thứ gì để đổi lấy sự đồng ý từ cô gái trước mặt. Thế giới này, thứ hắn muốn đều dễ dàng có được trong lòng bàn tay. Nhưng cảm giác trước Tề Du, dường như mọi thứ đều không dễ dàng nữa.

 

Một lúc lâu sau, Tạ Cố Thương nhẹ nhàng bật cười. Thanh âm rất khẽ, lại trầm thấp như một dòng suối lạnh chảy giữa khe núi, vừa mang chút ôn nhu bất ngờ, vừa ngập tràn cảm giác nguy hiểm khó đoán.

 

"Cô muốn gì, tôi đều có thể đáp ứng."

 

Tề Du nhướng mày, trong ánh mắt thoáng qua một tia mỉa mai nhàn nhạt:

 

"Vậy nếu tôi muốn thứ mà anh không thể cho thì sao?"

 

"Chỉ cần là Tề tiểu thư muốn, thì trên đời này không có thứ gì tôi không làm được." Hắn chậm rãi cất lời, từng chữ vang lên rành mạch, rõ ràng mà đầy ý vị sâu xa. Ánh mắt như hồ sâu thẳm, phản chiếu rõ hình bóng cô.

 

Tề Du khẽ bật cười, tiếng cười rất nhẹ, rất ngắn nhưng đủ khiến người ta cảm giác được sự lạnh nhạt và thách thức:

 

"Khẩu khí lớn như vậy, không sợ bản thân không gánh nổi sao?"

 

Tạ Cố Thương nghe cô nói mà đáy mắt thoáng hiện chút ý cười không rõ ràng. Lần đầu tiên có người dám hoài nghi khả năng của hắn ngay trước mặt như vậy. Nhưng điều kỳ lạ là hắn không hề cảm thấy tức giận bởi hắn nhớ rõ – cô chính là Tề Du, thiên kim của Tề gia. Thứ người khác có, cô đều có – thứ người khác không có, chắc chắn Tề Du có. Điều này, càng khiến Tạ Cố Thương dâng lên cảm giác muốn chinh phục, muốn chứng minh bản thân với cô gái trước mắt.

 

Điều cô muốn, hắn đều có bản lĩnh để thực hiện.

 

"Tề tiểu thư cứ thử xem tôi có thể gánh nổi hay không." Giọng hắn vẫn bình thản, nhưng dứt khoát như chém đinh chặt sắt: "Cô chỉ cần nói ra, thứ cô muốn là gì."

 

Tề Du chậm rãi bước tới, đối diện thẳng với ánh mắt của Tạ Cố Thương:

 

"Tôi muốn mạng anh, anh cũng có thể cho?"

 

Giọng cô nhẹ tênh nhưng từng chữ lại lạnh như băng tuyết, khí thế ngạo nghễ, đôi mắt sáng như sao trời lạnh giá, không hề có chút ý đùa cợt nào.

 

Tạ Cố Thương hơi sững người, đôi mắt khẽ tối lại, nhưng chỉ một giây sau, hắn cong môi nở nụ cười sâu thẳm:

 

"Nếu là mạng của tôi, cô muốn lấy lúc nào cũng được."

 

Không khí phút chốc như đông lại. Phó Tư Dạ đứng phía sau kinh ngạc nhìn chủ nhân của mình, vậy mà lúc này lại nói ra câu như vậy một cách nhẹ nhàng, như thể mạng sống chẳng là gì so với việc lấy được sự chú ý từ Tề Du.

 

Gã thầm từ bỏ việc theo đuổi Tề Du, quá sức của gã rồi. Gã còn yêu đời, yêu bản thân lắm.

 

Tề Du im lặng nhìn hắn thật lâu, như thể đang thăm dò một vực sâu không đáy. Cuối cùng, cô lắc đầu nhè nhẹ, ánh mắt bình thản xen chút giễu cợt lạnh lùng.

 

"Vậy để khi nào tôi nghĩ ra, sẽ cho anh biết."

 

Cô quay người, ý định rời đi đã rõ ràng.

 

Nhưng ngay khi bước chân vừa động, bàn tay Tạ Cố Thương đột nhiên nhanh chóng nhưng nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.

 

Khoảnh khắc đó, thời gian như đông cứng lại, cả không gian xung quanh bỗng chốc im lặng đến ngạt thở. Ánh nắng cuối ngày phản chiếu trên tấm kính tráng gương bên hành lang càng thêm rực rỡ, bao trùm lên cả hai bóng dáng đứng đối diện, tạo thành một cảnh tượng đẹp đến ngỡ ngàng nhưng cũng đầy sóng ngầm nguy hiểm.

 

"Ngài Tạ?" Tề Du quay đầu lại, giọng nói mang theo hơi lạnh sắc bén như một lưỡi kiếm vừa rời khỏi vỏ, ánh mắt lại càng thêm kiêu ngạo, ẩn chứa cảnh cáo rõ ràng.

 

Tạ Cố Thương vẫn giữ nguyên cánh tay cô trong bàn tay mình, nhưng lực đạo không mạnh, chỉ đủ để cô dừng bước. Rất nhanh sau khi nghe hai từ “Ngài Tạ.” từ miệng của Tề Du. Hắn nhẹ nhàng thả tay, giữ khoảng cách.

 

Tạ Cố Thương nhẹ giọng, thanh âm trầm thấp vang lên, nghe thì rất bình thường nhưng bên trong lại như giấu một ngọn lửa âm ỉ đang bùng cháy:

 

"Tôi có thể chờ, nhưng đừng để tôi chờ quá lâu."

 

Hắn hơi cúi xuống, ánh mắt gần như ngang bằng với cô, lời nói trầm thấp như gió đêm nhẹ nhàng thoảng qua vành tai cô, lại mang chút âm hưởng chiếm hữu rõ ràng:

 

"Bởi vì tôi là người thiếu kiên nhẫn. Nhưng với Tề tiểu thư, tôi có thể học kiên nhẫn một lần."

 

Tề Du hơi khựng lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Trái tim cô không hiểu vì sao bỗng nhiên nhói nhẹ một cái, trong lòng thoáng qua một tia cảm xúc khó diễn tả thành lời.

 

Nhưng chỉ rất nhanh, cô bình ổn lại tâm tình. Một nụ cười nhạt nhòa nhưng đầy ẩn ý hiện lên nơi khóe môi đỏ hồng tuyệt mỹ, cô nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, giọng nói lãnh đạm nhưng đầy khiêu khích:

 

"Nếu vậy, tôi rất mong chờ xem sự kiên nhẫn của anh rốt cuộc kéo dài được bao lâu."

eyJpdiI6IkpvQUZ0M0lZbFBlVzNDNjA5aGxNT2c9PSIsInZhbHVlIjoid3NMUFlGZUZqcksrYmw5VE9aSmlFNXhmYWJFYmg0RlhLTTB1NWJ5cDQzNzdDdW1UTE9sSkxKcFZDbmc0RTJJQjJ3TTNhQ2p3Q1h6bFBEcHMxckpWcnc9PSIsIm1hYyI6IjM2Yzk0MjljNDA0NGU3OTcyNDIwNWE4ZTlmZGIwOGUzYTNjNDM3NTc1OWZmM2JhYjhmNmMxOTliMWJiM2QxYmYifQ==
eyJpdiI6InhwZUNzTDAyMW96anFwT3ZCcjhrNGc9PSIsInZhbHVlIjoiZnZSZmlHUklwdE9GVkdJOGo4ZENtY0hIbU51c2tUQ2diMHNzOStTcXNPY2l6cDc2VFQyMXZCbDdMaE8wakNZVDRPMXNUS1JzY2xXSGNPaGRVZmg0WkNNRkw5K1JERTVCRUFYK3lLVjgzVEQxemljaFY5ZjA2cDhGZU8rVWVNXC9ZQVE5VkV0dVwvME1WNktsV2paQlYxQUptbVNENTEyMHdyMVhxWEtrUUtWNXROMGg2XC9YSld0M0tJKzgzaFVzckd5T0V4VUNHZVlLMzMzQjJGQXlWbHpJdVdqSTFiZXoyRDhqM3VrMzQwQThLU0VhM1EyMFIyQ2dOSkx0MVJ2U3Y1S2VSdDZsVDZOeHFNejQxR2lPd2g0djgzUTRsSGppYUpuZ3RBNmh5QnBiZ3M9IiwibWFjIjoiYTQ2OThmNjBhMTdiY2U5NzhkOWUwNDAzNDMxNjkxNGZhN2VlOTQ3ZTY5OWMzNDhjMDUzNTRhMDQwMjYyNDk0MCJ9

 

Ads
';
Advertisement
x