Một màn vừa rồi đều thu hết vào tầm mắt của Phong Vân William, hắn khoanh tay đứng dựa người bên khung cửa lớn khảm gỗ tử đàn, ánh mắt sáng rực mang theo vẻ trêu chọc pha chút hứng thú khó giấu. Chờ đến khi bóng dáng cao ráo của Tề Du lướt qua trước mặt mình được một quãng, hắn mới thong dong nhấc chân đi theo, môi khẽ cong lên, giọng nói nhẹ nhàng cất lên tựa gió thoảng nhưng đầy ý cười:
“Nhóc Du nhà ta giỏi thật đấy, khiến người ta phải tới tận đây để bày tỏ.”
Nhìn thái độ vừa rồi của Tề Du, anh thật sự cảm thấy… thú vị rồi đây.
Bước chân của Tề Du vẫn không dừng lại, cô nhàn nhạt đáp lời, âm sắc lãnh đạm pha chút hờ hững đặc trưng, bàn tay ngọc bạch tùy ý đút vào túi quần thể thao rộng rãi:
“Hình như anh ta tới bàn chuyện với anh hai, nhưng vì anh hai không có ở nhà nên ba mới phải ra mặt.”
Phong Vân William cười khẽ, bước theo sát cạnh cô, ánh mắt thoáng nghiêm túc, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy thâm ý:
“Khí chất hắn không tệ, lớp hậu bối có thể ngồi bình thản nói chuyện với Tề Mặc chẳng tới năm đầu ngón tay. Chỉ riêng điểm này thôi đã đủ để hắn không giống những kẻ khác.”
Nói đến đây, anh đột nhiên hơi ngừng lại, khóe môi nhếch lên, bật cười đầy lạnh lùng, chế giễu:
“Nhưng ai biết được chứ, lát nữa có khi chúng ta lại nghe tin báo tử của hắn cũng không chừng.”
Dám đứng dưới mi mắt của Tề Mặc và Mộc Ly Tâm để nói chuyện ám muội với Tề Du.
Chưa bị bắn chết tại chỗ đã là ân huệ.
Nghe vậy, Tề Du bất giác cong môi lên, đôi mắt ánh lên tia sáng hứng thú, thanh âm lười biếng pha chút châm biếm, vừa đủ khiến người nghe cảm thấy bị đả kích một cách nhẹ nhàng mà không kém phần sắc bén:
“Trong cái nhà này, đúng là chẳng ai độc miệng bằng anh.”
Phong Vân William nhướng mày nhìn cô, vẻ mặt vẫn giữ nguyên ý cười nhàn nhạt pha chút ngông cuồng cố hữu: “Xem đứa vừa đòi lấy mạng người ta nói chuyện kia, mèo chê mèo lắm lông?”
Nghe được lời này, Tề Du khẽ dừng chân lại, hơi nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Phong Vân William, ánh mắt sâu thẳm mà mang ý cười kín đáo. Giọng nói cô hơi hạ thấp, vừa nghiêm túc, vừa có chút cố ý trêu chọc:
“Chẳng phải là em học anh sao? Anh quên rồi à? Em chính là đệ tử chân truyền của anh đấy.”
“Anh đây toàn dạy những thứ lợi hại, nhóc được lợi rồi còn gì.”
Tề Du không đáp lại, chỉ lặng lẽ cong khoé môi. Trong mắt cô lúc này không ai đọc ra nổi tâm tư, cũng không ai đoán được liệu có một tia dao động nào đó lặng lẽ xuất hiện khi nghĩ đến người đàn ông có đôi mắt hổ phách sâu thẳm kia hay không.
Phía sau, ánh nắng trưa vẫn tiếp tục nhảy múa như vô số cánh bướm ánh sáng mỏng manh đang dệt nên một giấc mộng xa vời mà đẹp đẽ, từng chút từng chút thấm sâu vào lòng người.
Sau khi bóng dáng Tề Du khuất ở cửa, Tạ Cố Thương cùng Phó Tư Dạ và thuộc hạ cũng đi ra xe. Ngồi trong xe, Phó Tư Dạ thấp giọng nói:
“Lão đại, anh thực sự muốn theo đuổi Tề tiểu thư?”
Tạ Cố Thương không trả lời ngay, một lúc sau, giọng hắn khi cất lên mang theo chút bất đắc dĩ nhưng cũng tràn ngập quyết tâm:
"Có những thứ một khi đã muốn, thì không cách nào buông bỏ được nữa."
8
***
Trong lòng đất sâu, khu phòng không lớn, nằm dưới tầng ngầm thứ hai của tòa cao ốc nghệ thuật chẳng mấy tiếng tăm, bốn vách tường được ốp gỗ lim đen sẫm khảm vàng chìm, duy chỉ có một cửa ra vào bằng thép đặc biệt, cách âm và chống đạn tuyệt đối. Ánh sáng dịu nhạt từ chiếc đèn trần cổ kính phản chiếu xuống chiếc bàn dài phủ nhung đen. Nơi Lam Nhiên ngồi ở vị trí trung tâm, tựa vương toạ.
Cậu mặc sơ mi đơn giản, cổ tay áo xắn cao. Tay phải cậu cầm điếu xì gà Havana loại thượng hạng, chưa châm lửa, chỉ xoay nhẹ giữa hai ngón tay thon dài. Ánh mắt lạnh nhạt như hồ nước chết, không gợn sóng, nhìn người đàn ông đang quỳ gối giữa nền đá cẩm thạch lạnh buốt như băng hàn, tựa như một kẻ tối cao đang ban ánh mắt cho loài sâu kiến.
Người bị trói là cựu thành viên cấp trung của Hắc Luật Hội, một con tốt từng mang danh cống hiến trung thành, giờ đây toát mồ hôi lạnh ròng ròng, miệng run rẩy như muốn mở lời nhưng nghẹn cứng nơi cổ họng.
Lam Nhiên khẽ cười, nụ cười không mang theo cảm xúc. Ngay cả ánh mắt cũng không cong lên, tựa hồ đó chỉ là một phản xạ cơ mặt vô hồn của một kẻ từng thấy quá nhiều xác chết để còn biết sợ máu.
Ba nhân vật mặc đồ vest đen đứng phía sau Lam Nhiên là “Ngự Tam Nghị” của Hắc Luật Hội, phụ trách giám sát và thi hành phán quyết.
Lam Nhiên gác chân, mắt nửa khép nửa mở, giọng trầm thấp nhưng vang vọng khắp căn phòng:
“Phản bội… là một loại lựa chọn. Nhưng có những lựa chọn, chọn sai thời điểm… thì chết. Còn chọn sai người để bán, thì… chết không toàn thây.”
Giọng nói vừa dứt, mặt bàn nhung đen bỗng bật mở. Một tấm màn hình điện tử hiện lên từ khe giữa, tự động phát đoạn ghi âm cuộc trao đổi nội bộ giữa kẻ phản bội và đại diện của tổ chức tài chính ngầm ở Thái Lan. Tiếng nói trong đoạn ghi âm chói tai, run rẩy, lập lờ như lời thề phản chủ.
Không gian lặng như tờ. Khói xì gà chưa châm vẫn tỏa hương nhẹ trong không khí, quấn lấy mùi ẩm mốc và sợ hãi, như trộn lẫn giữa thần trí cao ngạo và mùi tử vong chờ sẵn.
Kẻ phản đồ run rẩy, giọng nói bật ra yếu ớt, đầy cầu khẩn:
"Thiếu Luật, tôi… tôi biết sai rồi, van cầu ngài tha mạng, tôi… tôi sẽ khai hết, tôi thề!"
Lam Nhiên không nói nữa.
Cậu rít một hơi thật sâu, không hút vào, chỉ để khói xám từ đầu môi tản ra rồi nhàn nhạt cất giọng, môi nhếch lên một góc rất nhỏ:
“Quá.”
“Muộn.”
“Rồi.”
Khi chữ cuối cùng dứt, “Ngự Tam Nghị” – ba nhân vật áo vest đen đứng lặng sau lưng cậu, cùng cúi đầu đồng thời, giống như nghi thức thông qua một bản án tử hình.
Một tiếng “cạch” vang lên khô khốc – âm thanh báo hiệu kết liễu một sinh mệnh. Người bị trói lập tức bị hai thuộc hạ kéo đi trong bóng tối.
Phản đồ bị treo ngược giữa không trung, từng mạch máu trên mặt phồng lên, run rẩy theo cơn co giật vô thức. Dây xích bạc siết quanh cổ chân gã, ma sát đến rớm máu. Hơi thở gấp gáp phát ra âm thanh như tiếng rít cuối cùng của sinh vật bị mổ sống.
Thủ hạ của Lam Nhiên không cần ra lệnh, vì mỗi bước hành hình đều đã được định sẵn – tuần tự, chuẩn xác, như một nghi lễ tế thần tội lỗi.
Lưỡi dao mảnh được đưa xuống vùng bụng dưới – nơi thần kinh tập trung dày đặc. Một đường cắt dọc nhẹ nhưng sâu, máu chảy dài, đỏ thẫm, rồi từng đoạn da thịt bị lột ra như lớp vỏ mỏng manh. Mỗi lần móc sắt móc vào một thớ gân dưới lớp cơ, kéo căng, rồi xé – tiếng rách toạc ấy như xé toang sự tỉnh táo cuối cùng còn sót lại trong gã.
Bàn tay bị đóng đinh cố định, từng ngón tay bị bóc móng bằng kìm thép, móng không rơi xuống liền, mà bị kéo ngược, giật dứt – để lại phần móng hở máu, sưng phù và rỉ mủ.
Gã muốn la hét, nhưng lưỡi đã bị xẻ đôi. Âm thanh bật ra chỉ là tiếng thở khò khè lẫn máu. Miệng phồng rộp vì bị đốt bằng than hồng, răng rụng lả tả, một vài chiếc bị nhổ sống, để lại hốc máu đen thẫm không ngừng rỉ máu.
Đến lượt các khớp xương, mỗi khớp bị kẹp bằng kìm nung đỏ, rồi xoắn vặn theo chiều ngược. Tiếng “rắc” vang lên đều đặn như nhịp điệu, tách biệt với tiếng rên rỉ và tiếng thở đứt quãng.
Cuối cùng là phần mắt.
Thủ hạ cẩn thận kéo mí gã ra, rồi nhỏ axit vào. Gã toàn thân co giật, đầu như muốn nổ tung, nhưng không được chết. Một liều adrenaline được tiêm thẳng vào ngực – duy trì sự sống trong tận cùng thống khổ.
Đây là thông tin chỉ lưu hành nội bộ cấp tối cao. Ngay cả những tay sai trung thành nhất của Hắc Luật Hội cũng không thể truy vết số phận kẻ bị xử tử. Không ai thấy, không ai nghe, nhưng tất cả đều hiểu: đây là hình phạt tàn khốc nhất - cái chết trong ô nhục, khi thi thể sẽ bị nghiền nát thành tro bụi cùng với thanh danh.
Nghe có vẻ tàn nhẫn máu lạnh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất