Lam Nhiên ngồi đó, ánh mắt không nhuốm cảm xúc. Cậu rít thêm một hơi xì gà, mùi Havana đậm đặc lan ra, như có thể thấm cả vào thớ gỗ lim cổ. Đầu ngón tay gầy dài khẽ kẹp điếu xì gà nửa cháy, rồi buông rơi một cách hờ hững vào chiếc khay thủy tinh pha lê trên mặt bàn.
Tàn tro rơi xuống, vỡ ra thành mảnh vụn xám tro.
“Tàng Luật.” Lam Nhiên mở miệng, thanh âm trầm thấp, dội vào vách tường như vọng lên từ vực sâu.
Người đàn ông áo đen đứng sau bước lên một bước, ánh mắt kính cẩn: “Thiếu Luật phân phó.”
Lam Nhiên đứng dậy. Bộ sơ mi đen ôm sát lấy thân hình cao gầy, từng động tác vén tay áo đều toát ra phong thái cao ngạo, lười nhác mà tà mị.
“Vụ Tượng Phật Huyết Châu tiến triển đến đâu rồi?” Giọng điệu như hỏi thời tiết, lại chứa ẩn một tầng sát ý bàng bạc, khiến người nghe vô thức toát mồ hôi sống lưng.
Tàng Luật cúi đầu, báo cáo gọn gàng như đao chém:
“Một bên là lợi ích quốc gia, một bên là quyền sở hữu hợp pháp được bảo hộ quốc tế. Ở giữa là một tập dữ liệu mã hóa bị đánh cắp – liên quan trực tiếp đến đường dây buôn bán cổ vật xuyên biên giới do tập đoàn tài phiệt Đông Nam Á thao túng.”
Khóe môi Lam Nhiên cong lên, nụ cười mỏng như lưỡi dao. Cặp mắt lạnh như sương tháng Chạp thoáng ánh lên tia giễu cợt.
“Đáng tiếc thật. Bên nào cũng tưởng mình nắm được phần thắng? Lũ ngu xuẩn.”
“Pho tượng phải được trả về nhưng có điều kiện. Người sở hữu hiện tại sẽ được nhận toàn bộ khoản đấu giá tương đương, được thanh toán bởi Quỹ Bảo tồn Văn hóa châu Á – vốn do giới tài phiệt đứng sau. Nhưng đồng thời, mọi dữ liệu rò rỉ về chuỗi mua bán sẽ bị niêm phong vĩnh viễn bằng cam kết luật ngầm.”
Ánh mắt Lam Nhiên lướt qua Tàng Luật, rồi Khuyết Luật, Hình Luật – ba cánh tay trái phải thân tín nhất.
“Ai dám hé miệng…”
Cậu nheo mắt, giọng dửng dưng như đang kể chuyện bên bàn trà.
“… thì đi theo gã phản đồ hồi nãy.”
Cả ba người lập tức cúi người.
“Đã rõ.”
Lam Nhiên vươn vai uể oải, tựa như vừa hoàn thành một việc nhàm chán. Cậu búng nhẹ đầu ngón tay, nhìn tro tàn rơi xuống đất.
“Còn lại… tự giải quyết. Ông đây mệt chết mẹ rồi.”
4
Ngữ khí thản nhiên, nhưng lại khiến người nghe nổi da gà bởi sự băng lãnh khắc cốt, không hề chứa chút tình người.
Cậu cúi đầu liếc điện thoại, ánh mắt cau lại:
“Mới ngồi chưa được mấy tiếng mà đã gần hết buổi chiều?”
Chửi thề một câu, Lam Nhiên xỏ tay vào túi quần, bóng lưng cao lớn khuất dần sau cánh cửa kim loại chống đạn, thứ duy nhất ngăn cách thế giới này với bên ngoài.
Ba người phía sau liếc nhìn nhau, rồi lại nhìn theo bóng lưng chủ nhân của mình mà không dám hé môi.
Họ biết, đây là thói quen bất di bất dịch của Lam Nhiên.
Sau mỗi phiên xét xử đẫm máu, tâm trí cậu sẽ trở nên dị thường lạnh lẽo, phải tìm cách thoát ly thực tại. Có khi là rượu mạnh, có khi là sòng bạc, cũng có khi là một đêm hoang lạc bên mỹ nhân, mà cậu ta không nhớ nổi tên.
Bởi lẽ, trong thế giới mà máu tanh là chuẩn mực, muốn giữ vững lý trí… thì buộc phải học cách để trút bỏ xác người sau mỗi trận săn mồi.
Nghe đồn, đó là phương pháp mà tiểu thư Tề gia đã chỉ cho chủ nhân của họ rằng sau mỗi lần chạm tay vào cái chết, nhất định phải tìm thứ gì đó để kéo linh hồn mình trở lại. Nếu không… thì sớm muộn cũng bị thú tính nuốt trọn.
Và Lam Nhiên… vốn dĩ đã chẳng còn là người bình thường nữa rồi.
***
Chiếc Range Rover của Lam Nhiên lướt nhanh trên đại lộ New York.
Trong khoảng xe phía sau, Lam Nhiên đang ngả lưng tựa vào ghế bọc da Ý cao cấp, một tay vắt ngang eo một cô gái tóc xoăn nhẹ, ngũ quan xinh đẹp, ánh mắt ngây thơ nhưng đôi tay không hề ăn khớp với gương mặt ấy – vì hiện tại đang từ tốn tháo từng cúc áo sơ mi cậu đang mặc.
“Không phải vừa nói chờ chút sao?” Giọng Lam Nhiên lười biếng vang lên, đuôi mắt khẽ nhếch, lười biếng nhưng đầy dã tính.
Cô gái khúc khích cười, toan làm tới thì đột nhiên–
Kít–!
Xe khựng lại một chút, khiến toàn thân cô chao đảo về phía trước. Lam Nhiên kịp vòng tay kéo cô lại, ánh mắt từ nhàn nhã chuyển thành lạnh băng.
Cậu nghiêng người, ngón tay gõ nhẹ lên cửa kính:
“Chuyện gì?”
Tài xế hạ kính ngăn cách, giọng cung kính.
“Nhị thiếu gia, có một chiếc Porsche đang cố tình chặn đầu chiếc xe Lexus phía trước. Tôi nghĩ họ muốn kiếm chuyện.”
Lam Nhiên nhướng mày, mắt liếc lên màn hình camera trên kính trước. Quả thật, chiếc Porsche đang ngoằn ngoèo, cố tình ép chiếc Lexus vào lề. Điều khiến Lam Nhiên cau mày là miếng dán rõ ràng trên kính sau xe Lexus: Baby in car.
Bản thân cậu vốn không phải người tốt bụng để tâm đến chuyện người khác, nhưng đối với trẻ con – Lam Nhiên có nguyên tắc riêng. Bất kỳ ai dám làm tổn thương đến một đứa trẻ, trong mắt cậu – đều không đáng gọi là con người.
“Lên đi.” Cậu phất tay, lười nhác nhưng dứt khoát.
Chiếc Range Rover lập tức tăng tốc chạy lên, lướt như một thanh kiếm mỏng sắc lẹm, nghiễm nhiên chen vào giữa Porsche và Lexus, mạnh mẽ chắn đầu. Chiếc Lexus nhờ thế mà có khoảng trống, đánh lái lách qua – chạy đi mất hút.
Porsche phía sau lập tức nổi điên. Nhưng tiếng còi xe chát chúa vang vọng. Một giây sau, kính xe Porsche hạ xuống, lộ ra gương mặt lấm lém thuốc lá của một đám thanh niên ăn chơi, áo quần hàng hiệu, kính râm và những biểu cảm đầy thách thức.
“Ê thằng chó, mắt mày bị đui à? Biết xe ai không mà dám chắn?”
“Mẹ kiếp, xuống xe! Bố mày cho mày nằm cáng bây giờ!”
Lam Nhiên quay đầu nhìn bọn chúng gào rú, ánh mặt cậu nhàn nhạt như đang ngắm thú nuôi trong chuồng. Đôi mắt hẹp dài mang theo vẻ ngông nghênh trời sinh, khóe môi khẽ cong lên như một nét cười lạnh nhạt.
Lẩm bẩm một câu chửi thề, Lam Nhiên cởi áo khoác ném vào ngực cô gái bên cạnh.
“Cầm đi, anh ra ngoài thư giãn chút.”
Dứt câu, cậu đánh mắt nhìn tài xế qua kính hậu, giọng nhẹ như gió lướt qua:
“Tấp xe vào lề.”
Lâu rồi không hoạt động gân cốt. Đám này vừa hay, giúp cậu giải quyết tâm trạng.
Ngay lập tức, xe được tấp vào lề.
Một bên là chiếc xe Porsche vàng bóng loáng – bên còn lại là Range Rover của Lam Nhiên.
Tài xế vừa tắt máy, cánh cửa xe sau đã được đẩy ra.
Bóng dáng Lam Nhiên bước ra khỏi xe với dáng đi ngạo mạn, trên người là áo sơ mi trắng đang dở cúc, tay xắn cao để lộ cổ tay thong dài với đồng hồ da kiểu cổ điển, ánh hoàng hôn phản chiếu lên mái tóc nâu sẫm được vuốt nhẹ ra sau – lười biếng mà ngông cuồng, giống hết một con báo vừa tỉnh giấc trong hoang dã.
Từ xe Porsche, năm gã thanh niên lố lăng cùng nhảy xuống cùng gậy gọc trên tay. Gã dẫn đầu tóc vàng, khuyên bạc đeo đầy tai, tay chỉ vào Lam Nhiên gằn giọng.
“Thằng khốn, mày là ai mà kiếm chuyện với tụi tao?”
Lam Nhiên nheo mắt, liếc một vòng từ đầu đến chân đối phương. Ánh nhìn vừa nhàn nhã vừa như đang quan sát đám hề trong rạp xiếc.
Cậu không nói gì, tay rút điện thoại từ túi quần sau để kiểm tra thời gian.
Đám kia tưởng cậu sợ mà gọi cảnh sát – bọn chúng vừa cười vừa xắn tay áo tiến đến. Gã tóc vàng xông lên bất ngờ, cây gậy sắt vừa đưa lên cao – nhắm thẳng vào đầu của Lam Nhiên. Nhưng chưa kịp chạm đến cọng tóc, thì cậu đã nghiêng người tránh, đồng thời tay trái kéo cổ tay đối phương bẻ ngược ra sau.
Rắc!
Tiếng khớp tay vang lên rõ ràng. Gã tóc vàng hét lên như heo bị thọc tiết. Lam Nhiên không buông, mà xoay người, đá gối thẳng vào vụng tên thứ hai vừa nhào đến. Một đòn đủ khiến gã quỳ xuống thở không ra hơi.
Ba tên còn lại bắt đầu nhận ra – có gì đó không đúng.
Lam Nhiên nhặt cây gậy sắt lên, nhìn ngắm ra rồi nở nụ cười chế giễu.
“Thứ rác rưởi này... các người thật sự nghĩ có thể dọa người?”
Đám kia nhìn nhau, tay lăm lăm cầm chắc gậy trong tay.
Lam Nhiên quăng cây sắt sang một bên, đưa ngón giữa lên trong trung – khẽ quắc ba kẻ đối diện.
“Lên một lần đi. Đánh nhanh, anh đây còn bận chơi gái rồi về đấm lưng cho em gái nữa.”
1
Câu nói vừa dứt, cậu bật người như hổ vồ mồi.
Tên thứ ba bị vả một cú lệch hàm – ngã đập lưng vào đầu xe, biển xe sắc bén – cắt một đường trên lưng, miệng rướm máu. Hai tên cuối cùng bắt đầu trở nên hoảng hốt, nhưng không kịp bỏ chạy.
Một đứa bị đạp vào đầu gối, ngã quỵ. Tên còn lại bị cậu túm cổ áo, kéo lại gần, thì thầm bên tai.
“Về sau, thấy xe dán Baby in car... nhớ cúi đầu mà nhường đường. Nếu không–”
Cậu nâng gối hất ngược lên cằm đối phương, khiến tên kia cắt phải lưỡi – hôn mê tại chỗ.
Chỉ trong vòng chưa đến hai phút.
Năm kẻ ngông cuồng khi nãy – giờ đây đều nằm rạp dưới đất.
Lam Nhiên cúi đầu, nhếch môi phủi quần. Giọng điệu lười biếng đến cực điểm.
“Thử nữa không? Hôm nay tâm trạng anh không tồi, anh có thể tiếp chuyện với các nhóc.”
“Đại ca, đại ca tha cho... tụi em...”
Bọn chúng lom khom bò dậy, chấp tay van xin dưới chân Lam Nhiên.
Cậu chẳng đáp lời nào, khẽ chỉnh lại tay áo – bước thong dong về xe.
Bên trong xe, cô gái liền chồm người ôm lấy cậu – si mê đầy trong mắt.
“Không nghĩ... anh đánh nhau lại quyến rũ như vậy.”
“Anh đánh người... không sợ bọn họ tố cáo sao?”
Lam Nhiên cười khẩy, tựa lưng vào ghế – nhắm mắt.
“Anh chỉ là đánh vài con vật không nghe lời thôi. Bắt về làm thú nuôi cho em nhé?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất