Từ cánh cửa kính xoay chậm rãi mở ra, một đôi nam nữ sóng vai bước ra – bóng dáng cao lớn và khí trầm của Tề Thiên Vũ sánh cùng nét duyên dáng mà trang nhã của Lam Tịch Dao, như một bức tranh được tỉ mỉ chấm phá bằng ánh sáng của chiều tà.

 

Vẫn là Tề Thiên Vũ bước chậm hơn nửa nhịp, đủ để không chếch khỏi bước chân cô gái bên cạnh. 

 

Lam Tịch Dao bước cạnh anh, tay khẽ ôm túi, từng bước đều toát lên khí chất điềm tĩnh. Nhưng trong lòng, cô vẫn còn ngại ngùng vì chuyện đã xảy ra vào buổi trưa – cái hôn bất ngờ giữa chốn nghiên cứu, dù chẳng phải lần đầu, nhưng lại khiến mặt cô đỏ lên trong suốt cả bữa ăn.

 

Tề Thiên Vũ dường như nhìn ra được điều đó, giọng điệu lúc ăn cơm vô cùng thong thả, như chẳng hề nhắc gì đến sự việc kia. Thậm chí còn khéo léo gợi vài đề tài nhẹ nhàng, khiến không khí giữa hai người dần trở nên tự nhiên hơn.

 

Khi bước chân hai người chạm đến mé hiên rợp bóng, Tề Thiên Vũ chợt nghiêng đầu hỏi, giọng trầm thấp pha chút ý cười mơ hồ:

 

“Muốn về chưa?”  

 

Lam Tịch Dao khựng lại nửa nhịp, hàng mi khẽ động. Hôm nay cô vừa giải quyết xong việc nghiên cứu, vừa dùng bữa trưa cùng anh...Giờ cũng đã là bốn giờ chiều, còn rất nhiều thời gian.

 

Một ngày tốt như vậy. Nếu quay về, không phải uổng phí quá sao?

 

Cô chưa muốn về.

 

Một chút cũng không muốn.

 

Tề Thiên Vũ liếc thấy biểu cảm do dự ấy, khóe môi cong lên như cười như không. Anh buông lời trêu chọc, giọng nói như gió xuân lướt qua vành tai:

 

“Không nỡ rời xa anh à?”

 

Lam Tịch Dao nghiêng đầu liếc anh một cái, rồi quay mặt đi, nhẹ hừ một tiếng. Sau sự việc ở phòng nghiên cứu. Nơi anh bá đạo khóa môi cô đến mức chân mềm nhũn – cô chẳng còn dám tùy tiện khơi gợi lửa với người đàn ông này nữa.

 

Không phải vì sợ, mà là... biết rõ nếu chọc anh, hậu quả không nhẹ.

 

Tề Thiên Vũ nhìn biểu cảm cảnh giác của cô thì bật cười, nụ cười dịu dàng đặc biệt chỉ dành riêng cho Tịch Dao.

 

Một nhịp sau, anh nghiêng đầu, cất tiếng hỏi như lướt nhẹ qua dòng suy nghĩ của cô:

 

“Em từng đua xe chưa?”

 

Lam Tịch Dao thoáng ngạc nhiên. Cô ngẩng đầu, lông mày cong nhẹ:

 

“Đua xe?”

 

Tề Thiên Vũ không đáp, chỉ cười khẽ, ánh mắt ẩn chứa ý vị sâu xa như thể vừa gợi lên một thử thách thú vị. Anh nhẹ nắm tay cô, từng đầu ngón tay đan vào nhau, ấm áp và trầm ổn, kéo cô về hướng chiếc xe đang đậu phía xa – dàn xe Kombat T98 đen tuyền, thân xe khủng bố tựa như thiết giáp quân sự, dường như chỉ cần một lần khởi động cũng đủ khiến cả con phố chấn động.

 

“Đi thôi,” anh nói, vừa dắt cô đi vừa thản nhiên như thể rủ cô đi ăn kem ven đường. “Hôm nay anh có hứng, muốn dạy em đua một trận.”

 

“Nhưng…nhưng em không biết đua.”

 

“Ngồi lên xe là đua được thôi.”

 

Lam Tịch Dao bị kéo đi, không kịp phản ứng.

 

 

Đến khi cô nhận thức được xung quanh thì xe đã gầm lên một tiếng, bánh xe xoáy mạnh trên nền đá, vạch lên một vệt khói mờ.

 

Khi chiếc xe lao vút ra khỏi bãi đỗ, hướng thẳng về phía vành đai ngoại thành, ánh nắng cuối ngày chiếu xuyên qua những hàng cây, đổ bóng dài lên mặt đường.

 

***

 

Tại Aman New York, ánh nắng chạng vạng rọi qua khung cửa kính rộng của phòng ăn tầng cao, nhuộm không gian một màu vàng u trầm, vừa đẹp như tranh hoạ thuỷ, vừa như một tấm màn gấm cổ che lấp những điều không thể nói bằng lời – thứ ánh sáng của vinh quang đang lụi tàn hoặc một thứ gì đó đang sắp sửa được hồi sinh.

 

Phòng ăn riêng biệt nằm trong khu vực bảo an cao cấp của khách sạn, ngoài cửa có đến bốn người đứng gác, tất cả đều mặc âu phục chỉnh tề, tai gắn thiết bị truyền tin không dây. Mỗi động tĩnh bên trong đều được giám sát nghiêm ngặt qua hệ thống camera 360 độ.

 

Bên trong căn phòng ăn trang trí theo phong cách Á Đông pha trộn nét kiến trúc Tống triều và Tây phương cổ điển, tám người ngồi quanh chiếc bàn tròn bằng gỗ tử đàn khảm ngọc. Không ai nói lớn, mọi lời đều vừa đủ nghe, tựa như từng âm tiết phát ra đều phải được cân nhắc kỹ lưỡng trước khi lọt qua đầu lưỡi.

 

Nam nhân khoác trường bào thâm lam, viền chỉ bạc, mang nét nghiêm cẩn như văn thần triều cũ. Nữ nhân vận sườn xám thêu thủ công, ánh sáng vàng từ đèn lồng phía trên phản chiếu lên những sợi chỉ vàng ròng, làm nổi bật phong thái đoan trang, nhã nhặn. Họ ngồi đó như những bức tượng tạc bằng lịch sử – bất động, nhưng áp lực phủ lên cả không gian như lớp sương lạnh.

 

Đây là Hạ gia.

1

 

Hạ gia – một gia tộc danh giá từng là gia tộc hoàng tộc thời cuối Mãn Thanh, sau chuyển mình trở thành hậu duệ duy nhất còn giữ lại tinh hoa của phái Tứ Vân – nơi đào tạo họa gia, thư pháp gia, và nhà giám định nghệ thuật cổ.

 

Hạ gia tuy ở bạch đạo, nhưng có mối quan hệ sâu xa với giới hắc đạo qua các phiên đấu giá ngầm, hoạt động giao dịch tranh cổ và bảo vật trong giới mafia châu Á. Nói cách khác, giới hắc đạo muốn rửa tiền hay hợp thức hóa bảo vật trộm cắp đều phải nhờ Hạ gia giám định.

 

Hạ Điền, trưởng lão của Hạ gia, râu hoa râm, ánh mắt vẫn sắc như kiếm dù tuổi đã ngoài bảy mươi, cất lời khi vừa nhấp một ngụm trà Bạch Hào Ngân Châm được pha từ nước suối đầu nguồn Vũ Di Sơn:

 

“Bảng danh sách đấu giá lần này đa phần là cổ vật hoàng gia, bảo vật từ thời Ung Chính, Càn Long, cùng vài món trang sức từng thuộc về các quý phi Nam Kinh.”

 

Giọng ông khàn khàn, thong thả, như thể mỗi lời thốt ra đều mang theo trọng lượng trăm năm huyết mạch gia tộc.

 

Ông đặt tách trà sứ men xanh xuống bàn, đôi mắt già nua nhưng vẫn sáng quắc nhìn chằm chằm vào danh sách trải trên mặt bàn.

 

“Hy vọng... vị nữ chủ của chúng ta sẽ hài lòng.”

 

Hạ Trấn Lang – trưởng nam của Hạ gia, chậm rãi tiếp lời, giọng điệu tuy kính cẩn nhưng không giấu nổi vẻ căng thẳng. Cái tên Mộc Ly Tâm – chủ nhân của họ, cũng là chủ mẫu Tề gia – một tồn tại mà dù Hạ gia có cao ngạo đến đâu cũng không dám tùy tiện nhắc đến.

 

Ở góc bàn, Hạ Miên lặng lẽ cầm ly trà đã nguội, mi mắt cụp xuống như cánh bướm đậu nơi chồi non. Vầng trán trắng ngần khẽ động khi nghe ông nội gọi:

 

“Tiểu Miên, cháu có lo lắng gì không?”

 

Hạ Miên – tam tiểu thư của Hạ gia, con gái độc nhất của Hạ Dật Trinh, từ nhỏ đã được nuôi dạy theo khuôn mẫu quý nữ cung đình: thư pháp, hội họa, cầm kỳ thi họa, tất cả đều tinh thông.

 

Nụ cười của cô như sương mai phủ trên cánh sen chưa nở. Nhẹ, nhạt, nhưng ẩn sau đó là một tầng cứng cỏi khiến người khác không dám xem thường.

 

“Cháu không sao.”

 

Từng lời cô nói ra đều cẩn trọng như đã được đo ni đóng giày. Không nóng, không lạnh, không hơn không kém. Như thể từ lâu, cô đã học được cách cất giấu mọi cảm xúc vào tầng tầng lớp lớp lễ nghi mà Hạ gia đã nhào nặn trong cô từ ngày còn bé.

eyJpdiI6InRqeE8zMk4zOXNZM2lSUTRMZkpHd2c9PSIsInZhbHVlIjoibTI1a0V0b010cUkrK2tlOU5qelJDWFFFVUtDY0dGbllPNkthWVhYVWZwWUsrXC9aa000eVFlbHlFZjZ1Q3YyRTZ5YnJBVDR6UVFmMDlmVWhRWFppaEtnPT0iLCJtYWMiOiJkYjIyYjBhZDk2YTYzZTQzMDBmNTc0OTkzMWU0YjViN2NmMzNkZWIzNWY4YjZjYTg1YWVlODM5NGMzZjI4OTYyIn0=
eyJpdiI6IkNLV2VWdUZ0SjRkS1pWbkZwQXVyRWc9PSIsInZhbHVlIjoibFU0bTVnV2pVUHpydlVQSzhEbDFQUmp5ZmFjeGtWeUFITW9ZelF0SVhIZ2hYU1VXMGZEbW9XTXBKTGpJTFBodnUwYjY2VFRnaXZWd041MjVwY2hEdE5Tb3YzWHcza2RENHZXb1Y2SGFXNVMrOWpVbElyK2hnczRqUUFMc0NsVmdrYm9IMys5eGt4d2x3eDdldFNOR2pMVDZQUzZjZFwvdm5YdDJkaTBxY0JYZ2NYSVV5WENyY2YxamFwS3hDR09mTDN2MFYwaGxYNEJ1VkZhNyt6cEVMbTB4UFgwd25JdTdSeHFzTFZxUXBGQU9QalwvTTBBTEt4M0tpNUsrTjJHajB4ZVhjdlhsRUZUZGw0dERWT3NwRnFZaVBIUm9UVkxvOE1ZNXVzeENTU3ZBajZkVXU4ZWhadENVVFJGRlQ0NkpheUhPUENhU3VvdmRCQVF0aEhsM3d6WDg0RDhaXC9LbjFDa0xuSnFheitMaUpiazF6aHRvM1J3cmRIRGFRU2w1ZkFPZmVCZWNcL0U1ZktTSTVqY09Yb2tHS0ozdjQ4eFwvQk5rbmF2Y2ZwSUtRTm9MeGtOK3hmdStvTWZpazB1dEd0ckZjOTUzT1k1UkFPWEhad0FET0FpRENGTm5DZlhNSEZ5a0R2bThCMDl1cmQxd0FMYytTNmlCTHlKc1hWNm1vNlFBdGQxVUt6SkRyMUlBV2xKZ2ZMVW13cXJrN1E4UnZBNzlhb0pjUzgwMnh3ek1yaGtlQUlBNTdIZGhVTkN2QklPdExiVFZxTjdpTTFVWU9Dd1V6V1pIenc0Mnl2ZXN0VDRoT1FcL2NpYXoxbFNLTjBuUWNDVjFSUjg4Wmk5TW9DdW1wSnRqWVlHZkEyb1dlWTR1MmpZQ0NGUjhnR0djZ0QzbVgrSnJ3TWJ6NVVnS1lmZ0RnUFdhMmRiK2p3QzFjQVV4S09IRWlIODU1N1FKWm1vcGRSNEFoaXRoZVcwK3p1YVdEWVdtekhOSlErbndURVROUUxuVlhIcUhNS3ZOSDZMc2ZWdjZseVwvM1N1bGQ5MlRKbncrRHlGcEdVeWlCR0w4QzU3dzFBVTBwd2FNRTV3aU55RjFVZTZ2R1lMTUtKSnloUzBTa0RoNE1tY05lMytOclNHWW1LR20xRzVcL3Azb3Rad0prVGVMaXIza2M1WXRNUlp1dUJPR1lrMXlhS2wzajJWV3BNNkl5Mng1SEszQjY0WnZyR3lRTThoZ1dENWJGMDJCXC9yVFZQcENpcGhGMzlrVGg1czhhU1oyRitOQU81eklab25KZzArelZLbHI5R0NHUDFTTTQzb0lHc1kxaUQwR01wZ0NPY0ZaQVBxSERVRTJ6a0IwQUlabzMwaEF2UFVEM1Bid0FXZ3hnNDlqTkZUTjQ1aktlOVR0dDhoRTk3Zk9SdnIxNFF0NCttb0RWblkycmZQWFNYZ002d0dlTVRCZUpneUFBNlluWDNLTTk3TE9lN1VOMjlnPT0iLCJtYWMiOiJmMmVlZDI2NGQ1OTYyNjM0MzYzMjhiY2RmMTRmZGQ4Mzg2YTM5NTRlNjY5NjIwYTg0ZjMyOTA2MGU2YWM5YzRlIn0=

 

Ads
';
Advertisement
x