Hạ Duật Khiêm – bác Hai của Hạ Miên, người nổi tiếng tính tình trầm độc, cất giọng không nhanh không chậm:
“Nghĩ đi nghĩ lại, nếu năm đó con bé Tiểu Miên không ham chơi mà chịu đợi thêm một chút... thì giờ có khi đã có thêm một đôi mắt hỗ trợ rồi.”
5
“Một cặp song sinh, song giác quan… Giờ thì một âm, một dương. Trông đơn độc biết bao, thật đáng tiếc.”
Hạ Cẩn Huy – ba của Hạ Miên, sắc mặt trầm xuống:
“Anh hai! Lời này không nên nói trước mặt Tiểu Miên.”
“Làm sao? Tôi chỉ nói đùa vài câu mà chú đã nổi nóng với tôi?”
Nhưng họ đâu biết – câu nói tưởng như trêu đùa, nhưng lại bén nhọn như lưỡi dao lật lại vết thương chưa bao giờ lành hẳn.
Không khí trong phòng phút chốc như bị đông cứng.
Hạ Miên không phản ứng. Cô chỉ khẽ cúi đầu, mi mắt cụp xuống như che đi cảm xúc. Mái tóc dài được búi gọn, vài sợi mai rũ nhẹ hai bên má, khiến người ta tưởng cô yếu đuối – mà thật ra, là đang giấu một cơn sóng ngầm.
Mỗi lời kia, suốt hai mươi hai năm qua, đã lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Chúng giống như những cây châm bạc, từng mũi từng mũi ghim lên trái tim cô – không đủ để giết chết, nhưng thừa sức khiến lòng chai sạn, vô cảm, bất cần… rồi dần dần, khiến người ta quên mất mình đáng được yêu thương. Không ai hỏi cô rằng vì sao người em gái sinh đôi trong bụng mẹ lại chết yểu. Không ai hỏi cô có sợ không, khi suốt thời thơ ấu đều sống với một cái bóng vô hình.
"Đứa em lẽ ra phải tồn tại nhưng không thể".
Nỗi áy náy không tên, nỗi mặc cảm vô hình... từng ngày gặm nhấm cô như mối mọt trong một pho tượng cẩm thạch – bên ngoài tráng lệ, bên trong rỗng hoác.
“Cháu xin phép.”
Cô đứng dậy, nụ cười vẫn treo nơi khóe môi như chưa từng dao động.
“Cháu vào vệ sinh một chút.”
1
Cô đứng dậy, thân hình thon gầy như cây trúc non lướt qua những ánh mắt đang bàng hoàng, kiêu ngạo như thể chưa từng bị câu nói kia chạm đến da thịt. Nhưng chỉ có người tinh mắt mới nhận ra, sống lưng cô cứng lại, những ngón tay khẽ siết lấy mép váy.
Hạ Điền nhìn theo bóng dáng cháu gái, ánh mắt âm u một khắc rồi nhắm mắt thở dài. Người khác vẫn nghĩ Hạ Miên là tường đồng vách sắt, là người không có “cảm giác”. Nhưng thật ra, con bé... vẫn biết đau, vẫn có vết thương riêng, giấu trong gấm vóc, chôn trong lễ nghi.
Cánh cửa khẽ khép lại phía sau Hạ Miên, cô bước ra hành lang, nơi ánh chiều tà hắt bóng cô kéo dài trên nền đá cẩm thạch – nhuộm một tầng sáng vàng kim lên nền gạch cẩm thạch đắt đỏ. Từng bước chân của Hạ Miên như vương vấn lại dấu u uẩn, nhẹ nhàng nhưng chẳng kém phần trĩu nặng.
Dáng người thon dài trong bộ sườn xám gấm xanh thiên thanh, viền cổ thêu hoa sen thủ công tỉ mỉ, tóc búi nhẹ, nhìn từ xa như một bức họa bước ra từ thời đại đã mất.
Cô đi mà như không, cả thân thể tựa làn mực loãng lướt qua nền giấy, không để lại dấu vết nào.
Chỉ có gương mặt ấy — bình thản, điềm đạm, như mặt hồ vào tiết trời thu.
Tiếng giày cao gót lách cách vang lên trong hành lang vắng. Hạ Miên chầm chậm bước vào thang máy. Cô muốn thoát khỏi không gian có đám người đó – những người luôn nhìn cô như tội đồ.
Ánh mắt cô vô thức nhìn đăm đăm vào con số tầng đang nhảy. Nhưng thật ra, tâm trí cô đã trôi dạt về nơi khác.
Giọng điệu ám chỉ của bác Hai vẫn cứ lởn vởn bên tai như gió lùa vào kẽ hở tâm hồn đã đóng kín. "Nếu năm đó con bé Tiểu Miên không ham chơi chui ra trước..." Lời lẽ đó không khác gì lưỡi dao ngọt sắc, cứa lại một vết chém mới lên vết thương cũ – khiến chúng cứ chảy máu không thể lành.
“Chị em sinh đôi…” Cô khẽ nhếch môi, cười không thành tiếng. Nếu thật sự có một người chị hoặc em, liệu cô có thoát khỏi tình cảnh bị chì chiết bởi những lời trêu đùa kia? Hay cũng sẽ chỉ là một nhân chứng cho bi kịch kéo dài này?
Cánh cửa thang máy mở ra. Hạ Miên lơ đãng bước ra ngoài, khung cảnh tầng trệt yên tĩnh và lịch sự như mọi khách sạn 5 sao khác. Dưới ánh đèn vàng dịu, lối hành lang rẽ trái dẫn đến khu nhà vệ sinh, một nơi kín đáo và thường ít người qua lại. Tâm trí vẫn còn trôi nổi trong lớp ký ức u ám, cô không hề để ý đến tấm bảng “Tạm ngưng sử dụng – Đang sửa chữa” đặt nghiêng ở đầu hành lang, cũng chẳng nhận ra cánh cửa cô vừa đẩy vào thuộc về khu vệ sinh nam.
Tiếng bản lề cọt kẹt vừa vang lên.
Không khí bên trong khác biệt hoàn toàn – mùi nước lau sàn trộn với mùi hương thuốc lá xộc thẳng vào mũi.
Trong nhà vệ sinh nữ mà có người hút thuốc sao?
Chỉ nháy mắt, Hạ Miên chết sững.
Cô đứng ngay ngưỡng cửa, đồng tử mở to như bị ghim chặt bởi khung cảnh phía trước: ánh sáng hắt từ bóng đèn trần phản chiếu lên làn da trần trụi của một người phụ nữ đang quỳ gối, tóc tai rối bời, váy áo xộc xệch, từng tiếng thở khàn bật ra như rên siết. Môi cô ta vẫn mút lấy dục vọng của một người đàn ông – hắn ta đang đứng, khoá quần đang mở và dây kéo đã được kéo xuống. Tay trái hắn nắm chặt mái tóc rối bù của cô ta, kéo mạnh theo từng nhịp ra vào như thể đang cưỡi một con thú ngoan ngoãn – trong khi tay phải đang kẹp điếu thuốc, nhẹ nhàng vuốt nhẹ qua bả vai trần của cô ta – như vuốt ve một món đồ chơi mềm mại.
Cảm giác như bị thứ gì đó giáng mạnh vào đầu, thực tại trở nên mơ hồ như cảnh trong một bộ phim cấm kỵ, nhưng âm thanh trần trụi quá mức, không cho phép Hạ Miên tin đây chỉ là ảo giác.
Cô không biết nên hét lên, chạy đi, hay nhắm mắt lại. Cơ thể như bị hóa đá. Mỗi tế bào như ngưng trệ.
Đôi mắt của người đàn ông kia lúc này chậm rãi liếc sang.
Ánh nhìn đó vừa ngang tàng, vừa lười biếng lại mang chút giễu cợt. Hắn chẳng hề giật mình, cũng không buông tay hay rút ra khỏi miệng người đàn bà kia. Ngược lại, khóe môi hắn nhếch lên một đường cong tà mị nhưng đôi mày đã cau lại.
“Nhìn cái gì? Thằng em tôi chỉ có một, muốn thì chờ đến lượt.”
2
Câu nói ấy, như tiếng roi quất thẳng vào màng tai Hạ Miên.
Một câu nói đậm mùi nhục dục, lại tràn ngập sự ngạo mạn thâm độc.
Thần trí cô như vừa bị dội một gáo nước lạnh.
Cả khuôn mặt tái đi rồi bỗng chốc đỏ bừng như bị thiêu đốt. Hạ Miên lùi về sau một bước, bối rối cúi đầu:
“Tôi... tôi xin lỗi!”
Cô luống cuống xoay người đóng sập cánh cửa lại, tim đập thình thịch như trống trận, sống lưng ướt mồ hôi lạnh. Không biết vì xấu hổ hay vì cảm giác đáng sợ từ người đàn ông kia, mà cổ họng khô khốc, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Phía trong, người phụ nữ đang phục vụ hắn nghe thấy âm thanh, khẽ dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu, môi còn lưu dấu chất lỏng không sạch sẽ, giọng khàn khàn nhưng vẫn ngọt ngào vì hoan lạc:
“Có chuyện gì vậy, Nhiên?”
Cô ta vừa quay đầu, còn chưa kịp nhìn ra cửa thì đã bị một bàn tay lớn siết chặt cằm, buộc phải quay trở lại đối diện với dục vọng của hắn. Đôi mắt xám tro kia lóe lên tia tà mị, cuồng ngông và chiếm hữu.
“Quan tâm làm gì? Lo việc của mình đi.”
Nói đoạn, hắn dùng lực kéo đầu người phụ nữ lại sát hạ thân mình, dằn mạnh trong một nhịp thúc sâu khiến cô ta nấc lên nghẹn ngào, hai tay bám lấy đùi hắn như bám vào gió bão. Không gian lại bị đẩy vào vòng xoáy tình dục hỗn độn và cuồng dại.
Còn Hạ Miên – cô vẫn đứng dựa vào vách tường ngoài hành lang, mặt lạnh như sương, thần sắc vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi vẻ sửng sốt sau cú va chạm thị giác dữ dội vừa rồi. Đôi tay mảnh mai siết chặt tà sườn xám đến trắng bệch đầu ngón tay, ngực phập phồng không ngừng.
Một làn hơi lạnh từ hệ thống điều hòa thổi qua hành lang vắng người, cuốn theo hương gỗ đàn hương dịu nhẹ. Không gian tĩnh mịch, vắng lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng gót giày của cô gõ nhịp trên nền gạch khi Hạ Miên xoay người lại, mắt hơi híp, đôi đồng tử lộ ra vài tia sắc bén sau cơn hỗn loạn.
“Ở nơi công cộng mà làm trò biến thái gì vậy chứ? Dù là văn hoá phương Tây cũng đừng có phóng túng bừa bãi.”
Lời nói bật ra trong hơi thở ngắt quãng, không lớn nhưng đầy sức nặng, như lưỡi dao lặng lẽ cắt qua không khí đặc quánh.
Hạ Miên chưa từng tự nhận mình là thục nữ bảo thủ, càng không phải loại người không biết thế giới có màu gì ngoài sách vở. Nhưng những gì cô vừa chứng kiến… quả thực khiến đầu óc cô như bị tiếng sét đánh giữa trời quang.
Một người đàn ông, dáng người cao lớn, lực lưỡng, trong lúc cùng một người phụ nữ trầm luân hoan lạc nơi nhà vệ sinh nam, lại còn dám ngông cuồng buông lời lăng nhục khi thấy cô mở cửa bước vào – thứ ngạo khí dâm tà ấy, không những không hề biết xấu hổ, mà còn khiến người khác phải rợn tóc gáy.
Ký ức về ánh mắt hắn ta – lạnh lùng, cao ngạo, như nhìn một sinh vật thấp kém hơn – vẫn đang lởn vởn trong đầu cô như một vết nhơ không thể gột rửa. Mắt Hạ Miên khẽ khép hờ, hàng mi dài run nhẹ. Từng lời hắn nói lúc nãy như ám vào da thịt: “Nhìn cái gì? Thằng em tôi chỉ có một, muốn thì chờ đến lượt.”
Đê tiện đến cực hạn.
Cô muốn quay lại, vạch trần hắn, ít nhất cũng phải để hắn biết – đây là chốn công cộng, không phải nơi phóng túng dục vọng như lũ cầm thú.
Nhưng...
Vừa xoay người định bước đến thì tầm mắt cô dừng lại – trúng ngay một vật vô cùng chói mắt lúc này.
Một tấm bảng gỗ màu đỏ sẫm. Dòng chữ vàng lạc khoản, được đặt chếch bên cánh cửa:
“Tạm ngưng sử dụng – Đang sửa chữa.”
Cô khựng lại.
Sự thật như tát thẳng vào mặt, lạnh lùng và không khoan nhượng. Đôi mắt cô khẽ dao động, vẻ tức giận cũng lắng xuống, thay bằng chút xấu hổ pha lẫn tự giễu.
Lỗi... là ở mình.
Chính cô đã đẩy cửa không đúng chỗ, chính cô không để ý tấm biển cảnh báo đặt ngay sát bên. Dẫu người kia có thô bạo, có ngông cuồng vô sỉ, thì về lý, hắn ta vẫn là kẻ bị ‘bắt gặp’ chứ không phải ‘kẻ gây rối’.
Hạ Miên chống tay lên bức tường lạnh buốt, nhắm mắt thở dài một hơi. Ánh mắt vốn sắc sảo bỗng dịu đi, sắc môi đỏ mọng khẽ mím lại như đang dằn xuống cơn giận vô ích.
“Thôi bỏ đi... xui xẻo.”
Giọng nói dịu nhẹ, nhỏ như tiếng thở dài bị gió cuốn tan. Không phải mềm yếu, mà là biết tiến lui. Cô không rảnh đi tranh luận với kẻ vô sỉ như vậy, càng không để bản thân lún vào vũng bùn chỉ vì một phút kích động.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất