Mặt trời lặng lẽ ngã mình sau một ngày vất vả, để rồi nhường lại cho những chùm đèn halogen trắng xanh rọi sáng từng góc cạnh của sân đua tư nhân thuộc quyền sở hữu của Tề Thiên Vũ – nằm sâu giữa thung lũng biệt lập. Cả không gian tĩnh lặng như một thánh địa tốc độ, nơi dã thú ngủ quên, chỉ đợi tiếng động cơ gầm lên để sống lại.

 

Đường đua trải nhựa đen nhánh, uốn mình như một con mãng xà khổng lồ đang nằm phục trong bóng tối, quấn qua các tầng địa hình hiểm trở. Hàng rào thép dựng đứng lạnh lẽo bao quanh, ánh đèn phản chiếu lên bề mặt tạo thành từng vệt sáng nhấp nháy như mắt thú ẩn hiện. Không khí nơi đây thoang thoảng mùi cao su cháy, mùi xăng dầu nồng đậm và một loại khí tức – ngông cuồng và dã tính – thuộc về tốc độ.

 

Tề Thiên Vũ sải bước đi trước, thân hình cao lớn khoác hờ bộ jacket da đen, gió lộng thổi khiến vạt áo bay phấp phới như cánh dơi đêm. Đôi chân dài sải bước ung dung trên nền đất lạnh, dáng đi tiêu sái, mị lực ngập tràn một cách đầy kiêu ngạo. Dưới ánh sáng nghiêng của đèn pha, nửa bên gương mặt tuấn mỹ hiện rõ từng đường nét lãnh tuấn: sống mũi cao, môi mỏng kiêu ngạo, cằm vuông kiên nghị, khí chất bức người không chút nhu hoà, toát lên khí thế bá đạo, lạnh lùng không thể xâm phạm.

 

Lam Tịch Dao theo sau, tay chống hông, đôi mắt trong như nước hồ khẽ mở to khi ngước nhìn chiếc xe F1 sơn màu đen tuyền pha ánh đỏ kim loại đang đậu giữa lòng sân. Bộ jumpsuit đua xe được Thiên Vũ cho người chuẩn bị riêng cho cô khi trên đường tới đây – bộ đồ tôn lên dáng người thon gọn của cô.

 

Cô nhướn mày, giọng mềm mà ngập ngừng:

 

“Anh nghiêm túc đấy à? Xe F1… em không biết lái. Hay mình đua xe thường đi.”

 

Tề Thiên Vũ dừng lại, quay đầu nhìn cô, ánh mắt trầm ổn như mặt hồ tĩnh mịch, nhưng đáy mắt lại lấp lánh ý cười không giấu giếm. Hắn cúi người, đeo bao tay da, từng động tác thành thục, thong dong, tựa như một nghệ sĩ đang chuẩn bị cho bản hoà tấu tốc độ sắp vang lên.

 

“Không biết lái thì mới cần dạy.”

 

Lam Tịch Dao bỗng cong môi bật cười, hàng mi dài khẽ run như cánh bướm vừa chạm gió:

 

"Lỡ em phi thẳng xuống lề thì anh có định bồi thường cả người lẫn xe không?"

 

Nghĩ đến đã thấy buồn cười.

 

Thiên Vũ ngồi nửa người lên mui chiếc Mercedes-Benz W196R, tay đút túi quần, chân dài duỗi tựa ý tùy hứng. Ánh mắt trầm lặng nhìn cô từ trên xuống dưới – ánh mắt của một người đàn ông đang lặng lẽ cưng chiều người con gái mình để tâm.

 

Gió hoàng hôn thổi rối mái tóc mềm của Tịch Dao, vài sợi vương ngang trán, khiến khí chất dịu dàng ấy pha thêm vài phần nghịch ngợm khả ái. Không giống những tiểu thư nhu nhược, cũng không giống những nữ hán tử ngạo mạn. Mà như một luồng gió xuân – mềm mại nhưng không thể nắm giữ, ngọt ngào nhưng vẫn tự chủ. Dáng vẻ ấy khiến tim Tề Thiên Vũ khẽ rung, đáy lòng nổi lên một thứ cảm giác vừa nóng bỏng vừa nhẹ nhàng: dục vọng muốn chiếm giữ và ý muốn nâng niu cùng tồn tại.

 

Anh hơi nheo mắt, khoé môi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, vừa như đùa, vừa như dỗ dành:

 

“Yên tâm. Anh sẽ không để em rơi xuống bất cứ đâu cả.”


 

Một câu đơn giản, nhưng rơi vào tai Tịch Dao lại như có ma lực. Nhịp tim cô chệch khỏi quỹ đạo một khắc. Ánh mắt cô thoáng dao động, rồi rất nhanh khôi phục thần sắc bình thường.

 

“Nhưng mà…” Cô nghiêng đầu, cố tình kéo dài giọng, đôi mắt trong như nước hồ thoáng chớp chớp, “Chúng ta đua xe thường đi, lần này thôi… nha?”

 

Cô cố tình kéo dài âm cuối, vừa làm nũng, vừa dụ hoặc, như một chú thỏ nhỏ áp sát lòng bàn tay, móng vuốt thu lại nhưng tai vẫn dựng lên đầy cảnh giác.

 

Tề Thiên Vũ khẽ hừ mũi một tiếng, ánh mắt lướt qua người cô một lượt, đáy mắt ẩn chứa ý cười thâm sâu khó dò.

 

“Thôi được rồi.” Giọng anh vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng khóe môi cong lên một độ cung vừa đủ. “Lần này theo em. Lần sau… không có ngoại lệ.”

 

Một chiếc McLaren P1 nhanh chóng được chuẩn bị.

 

Chiếc xe nổ máy, tiếng động cơ gầm lên như một con mãnh thú thức giấc.

 

Lam Tịch Dao ngồi ghế lái, tay run run đặt lên vô lăng – lái xe thì cô lái rồi, nhưng đua xe thì chưa.

 

Tề Thiên Vũ cúi người bên cạnh, kéo dây an toàn giúp cô, động tác thuần thục nhưng chậm rãi, như thể cố ý rút dài khoảng cách gần gũi giữa cả hai.

 

Khoảnh khắc mặt anh sát gần, hơi thở nam tính ấm áp phả nhẹ lên má cô, khiến trái tim Tịch Dao lỡ một nhịp. Cô ngẩng lên – và bắt gặp ánh mắt anh, thâm sâu như đáy biển đêm.

 

“Tịch Dao, sợ không?”

 

“Một chút.”

 

“Không sao, anh đây rồi.”

 

Một câu nói rất đỗi bình thường, nhưng khi cất lên từ môi anh – lại đem đến cảm giác an tâm lạ thường.

 

Tề Thiên Vũ vừa cài dây an toàn, vừa hỏi lại.

 

“Nhớ những gì anh hướng dẫn?”

 

Lam Tịch Dao gật đầu.

 

Đèn báo hiệu sáng đỏ.

 

Rồi cam.

 

Rồi…

 

“Bùmmm!”

 

Tiếng động cơ gầm rú vang lên cùng lúc với ánh sáng chuyển sang xanh.

 

Chiếc xe lao vọt đi như một con báo đêm, bánh sau vẽ lên mặt đất một vệt khói đen dày đặc. Gió gào thét bên tai, khung cảnh hai bên bị xé toạc thành những dải mờ nhòe, mọi thứ như đang bị hút vào cơn xoáy của tốc độ và adrenaline – tạo thành chuỗi âm thanh cuồng loạn.

 

Lam Tịch Dao gào lên đầy phấn khích:

 

“A a a a! Sao nó nhanh thế?! Em đạp có nhẹ tí thôi mà!”

 

Bên ghế phụ, Tề Thiên Vũ không nói lời nào, chỉ lặng lẽ mỉm cười nghiêng đầu quan sát từng chuyển động của cô.

 

“Đừng căng vai quá.” Anh nói, trầm ổn như đang dạy một đệ tử, nhưng ánh mắt lại tràn đầy ý vị thâm sâu. “Thả lỏng cổ tay, ôm cua chắc vào. Em không cần chứng minh gì hết, chỉ cần lái như em vốn hay làm.”

 

Tịch Dao mím môi, tay ghì chặt vô-lăng, từng khúc cua gắt về sau đều được cô xử lý khá trơn tru.

 

“Em lái như thế này thì cần gì sát hạch nữa? Anh còn tưởng em học ở đâu ra rồi chứ!”

 


 

“Không có đâu! Em toàn chơi Mario Kart thôi!”

 

“Ừ, đúng là trình độ cũng như Mario thật!”

 

Cả hai bật cười giữa tiếng động cơ, giữa đường đua dài vô tận.

 

Ánh đèn sodium vàng nhạt đổ xuống mặt đất bê tông thô ráp, trải dài như một dải lụa hoàng kim giữa đêm tối. Chiếc McLaren P1 vừa lướt qua vạch đích, động cơ vẫn còn rền rĩ dư âm của tốc độ cuồng phong. Gió đêm mát lạnh lùa vào khoang xe qua khe hở nhỏ, quét qua từng nhịp thở còn gấp gáp chưa nguôi.

 

Lam Tịch Dao tháo mũ bảo hiểm. Mái tóc nâu dài bị ép trong lớp vải da giờ bung xõa ra, rối bời như đám mây tán loạn sau cơn giông. Vầng trán lấm tấm mồ hôi, đôi gò má đỏ bừng, không rõ là vì adrenaline chưa tan, hay vì ánh mắt người đàn ông bên cạnh đang không chớp nhìn cô.

 

Cô ngẩng đầu, ánh mắt sáng như hồ thu dưới trăng bạc, cười nhẹ:

 

“Anh nhìn gì mà nhìn chăm chú thế?”

 

Tề Thiên Vũ không đáp ngay. Anh chỉ lặng lẽ nghiêng người, ngón tay thon dài mang theo nhiệt độ của đêm xuân, nhẹ nhàng luồn qua lọn tóc mai đang rối bời nơi thái dương cô, chậm rãi vuốt lại như đang chạm vào vật báu.

 

Giọng anh thấp trầm, như tiếng gió lướt qua đá cổ:

 

“Nhìn người phụ nữ mà anh sắp phải giữ thật chặt trong đời.”

 

Một câu nói như mũi tên lặng thầm cắm thẳng vào tim. Không mang theo bất kỳ lời hứa nào, cũng chẳng ủy mị hoa lệ, vậy mà… sâu sắc đến mức khiến trái tim Lam Tịch Dao khẽ lệch đi một nhịp.

 

Cô im lặng giây lát, rồi bật cười – một tràng cười thanh thoát như chuông chạm gió, mang theo sự xán lạn, không kềm nén, không giả tạo.

 

Thật sự thoải mái mà cười vui vẻ.

 

“Vậy thì… cố gắng giữ chặt đi, Tề lão sư.”

 

Tề Thiên Vũ cong môi. Không cười rõ ràng, nhưng khóe mắt sắc lạnh lại nhuốm chút ý cười trầm ổn, tựa như sói hoang khi đã xác định con mồi – không cần vồ vập, bởi sớm muộn gì, con mồi ấy cũng sẽ tự nguyện bước vào lòng anh.

 

“Muốn đua nữa không?”

 

Ánh mắt cô lóe sáng như đốm lửa được thổi bùng lại lần nữa. Lam Tịch Dao nghiêng đầu, tựa nhẹ vào ghế da mềm mại, bàn tay không yên vuốt lấy dây bảo hiểm.

 

“Hmm…” Giọng cô kéo dài, khàn khàn như có gió đêm lướt qua yết hầu. “Được thôi, mình đua thêm một vòng nữa đi. Em bắt đầu thấy nghiện cảm giác đó rồi…”

 

Cô đã hiểu được vì sao Tề Thiên Vũ lại thích đua xe.

 

Tề Thiên Vũ luôn nói rằng anh thích tốc độ. Nhưng kỳ thực, trong thế giới đầy sát khí và dối trá mà họ sinh ra, tốc độ không đơn thuần chỉ là một thứ trò tiêu khiển cơ học, mà là thứ duy nhất khiến người khác cảm thấy tự do.

 

Mỗi lần đặt tay lên vô-lăng, đạp ga, để cho cơ thể bị ép sát vào ghế dưới lực G, cảm giác như được cởi bỏ lớp mặt nạ tĩnh mịch đã ăn sâu vào cốt tủy. Tiếng động cơ rền vang, tiếng gió rít qua hai bên tai, tiếng lốp ma sát với mặt đường – tất cả hòa vào nhau như một bản hòa tấu của sự sống nguyên thủy.

 

Không có tranh đấu thương trường.

 

Không có âm mưu tăm tối.

 

Không có máu và phản bội.

 

Chỉ có bản thân, và đường đua.

 

Sau khi tự thân trải nghiệm, Lam Tịch Dao mới thật sự hiểu được cảm giác của Tề Thiên Vũ mỗi khi anh cầm tay lái là gì.

 

Cảm giác đó… vừa liều lĩnh, vừa thanh sạch, vừa nghiện ngập, nhưng cũng thật cô đơn.

 

Bởi lẽ, trên đường đua đó, người đua chỉ có một mình.

 

Sẽ không ai cầm tay dẫn dắt.

 

Không ai chỉ lối.

 

Không ai cùng chia sẻ khoảnh khắc lướt qua giới hạn sinh tử.

 

Chỉ có chính mình, đối diện với vận tốc và bản năng sinh tồn.

 

Có lẽ… vì không giỏi dùng lời nói, nên đang là cách anh giao tiếp về bản thân với cô.

 

Tề Thiên Vũ liếc sang, ánh mắt tối sẫm, sâu như vực thẳm. Giọng anh như mang theo tiếng cười nhạt:

 

“Vậy bắt đầu đi… học viên độc nhất của anh.”

 

Lam Tịch Dao nhướn mày, ánh mắt trêu chọc như đoản kiếm nạm bạc khẽ khàng rút ra khỏi vỏ:

 

“Không phải học viên độc nhị sao?”

 

Anh nghiêng đầu, vẻ mặt như thể vừa nghe một câu chuyện cười thú vị.

 

“Sao lại là độc nhị?”

 

Cô cười, nhẹ đến nỗi như nước trôi qua phiến đá:

 

“Không lẽ anh chưa từng dạy bé Du đua xe?”

 

Gió đêm nhẹ lướt, mang theo mùi dầu máy và hương hoa nhài từ bụi rậm ven đường. Tề Thiên Vũ tựa lưng vào ghế, ánh mắt nhạt dần thành ý vị ôn nhu:

 

“Con bé đó cần gì anh dạy? Mẹ anh đã nhanh tay dạy trước rồi.”

 

Sự thật là Tề Du vừa tròn mười sáu tuổi, Mộc Ly Tâm đã đích thân dạy con gái từng bước từ đạp ga, chuyển số cho đến xử lý đường đua địa hình phức tạp. Nên Giáng Sinh năm ngoái, câu nói “không biết lái xe” của Tề Du — chỉ là màn kịch với người ngoài.

 

Mẹ anh đã nói rằng, đua xe là kỹ năng sinh tồn không thể thiếu. Vì thế nên bà đã tích cực chỉ dạy và truyền lửa cho anh em họ.

 

Lam Tịch Dao “à” khẽ, ánh mắt ánh lên một tia khâm phục.

 

Dì cô là Ám Vân, huyền thoại từng khiến toàn bộ giới đua xe chợ đen phải cúi đầu thán phục – tất nhiên, con gái dì ấy không thể là người tầm thường.

 

“Vậy đã giải đáp được khúc mắc trong lòng Lam tiểu thư chưa?” Tề Thiên Vũ nghiêng đầu, ánh mắt như phủ một tầng ý cười lười nhác nhưng sát thương cao độ.

 

Lam Tịch Dao nhún vai, ngón tay bật nhẹ nút khởi động, động cơ rền lên lần nữa, như linh hồn sắt thép vừa tỉnh giấc.

 

“Được rồi… em bắt đầu đây, huấn luyện viên đặc biệt.”

 

Cô nhấn ga, chiếc xe lại rít lên, chuẩn bị lao vào màn đêm mờ ảo phía trước.

 

Đêm vẫn dài.

 

Tình chưa nói hết.

eyJpdiI6IklnMjlsbDJHRGpYS1hwQTgrVE5iSnc9PSIsInZhbHVlIjoieXVjK0tqcjRFUHRmaldSK25CWm53aXI0K1kwWVdJcTVUc25GbTRyZ0htY3Z2WjUyVVordU1aS0FaZk1PcHFjZGJSSk42ODdKUmFDbEprRnlPMit3NFE9PSIsIm1hYyI6IjEwMTJlNTY2NWM5ODBjNGE2NWQ3MzYyNzNhNzk5YTZmMjdlOWJhYTllMDZiOWU2NmQ5ZDBmM2EyMjVjOTIzYjYifQ==
eyJpdiI6IjNza2ZqNlFPdUMxbDBJdktFSTBBSHc9PSIsInZhbHVlIjoiMDF6c0k0TnlFQUo5Tm1KUzc1QlByaWxXY1luaWpGYmFId3NjV0s2clVpeWFpV0VvdGpZVk1MaXpaXC9ra2tvb3ZHMlRLOFJQNGQ3YStXNHZ5VUgrMEhzVW9RV2FYMEJJRHcrdkYySmlCT3U0VUlyanVDK2EwR2JYMnRWUkdMUThENVhKWlEzMTZUZDZoRE5HdjBYZmFuN1wvNUNUNndDWlVBSHBFWXpmM1hBUU1iOWdlUm5YYmpJNFZ3c0tlNXo4cEtCMkpuRmozVituTWZrQ3BTbUdEbnBwNFhBa0V1aTZqY2dmY1cwaE10SFJXTnU3WkhqeWJLRExNV0oydTRHNGZGUENkWVNZdVc5WTJZRzVzMUZXcUZTMTJsYXcwcUNVMmE1c3NoVkFPYndFaz0iLCJtYWMiOiJkYmUyZGJkYjlhZWY1YjhjZmU2MzYwOWE1MWZjMjM4ZTAzMmRiMTZkY2Y2NTMxZmZmODIwOTE1YmZlY2VmNTIwIn0=

 

Ads
';
Advertisement
x