Gió lạnh quét qua đại lộ Fifth Avenue như những dải lụa bạc lướt qua vạt áo sườn xám. Ba chiếc Cadillac Escalade đen tuyền dừng bánh trước đại sảnh khách sạn Aman, thân xe phản chiếu ánh đèn đường vàng nhạt như từng làn ánh sáng dát vàng lên lớp kim loại lạnh lẽo. Chỉ vài giây sau, đội ngũ bảo an mặc tây phục đen đồng loạt bước ra, xếp hàng hai bên như trận đồ tinh xảo. Không cần hô khẩu lệnh, động tác đều tăm tắp, thể hiện sự huấn luyện nghiêm cẩn và tuyệt đối trung thành.

Cửa xe trước mở ra, bước xuống là một nam nhân tóc đen, âu phục được may đo thủ công, ve áo cài huy hiệu chế tác bằng kim cương đen – Phong Vân William, ánh mắt hắn thản nhiên mà trầm ổn, khí chất như vương giả phương Tây, bước chân ung dung như không để thế sự vào mắt.

Cửa xe thứ hai bật mở, một đôi giày cao gót Louboutin chạm đất, từng bước thanh thoát, nhịp nhàng như vũ khúc cung đình. Áo sơ mi trắng dáng ôm nhẹ, thiết kế cổ điển với phần vai hơi phồng, tạo cảm giác vừa nữ tính vừa có khí chất. Các nút áo mạ vàng tinh tế làm điểm nhấn, tăng thêm vẻ sang trọng cho tổng thể. Kết hợp với quần jeans skinny xanh nhạt, ôm sát đôi chân dài thon thả, làm nổi bật vóc dáng quyến rũ mà không quá phô trương. Tề Du xuất hiện trong bộ trang phục đơn giản nhưng cực kỳ thanh lịch và tinh tế, toát lên vẻ đẹp nhẹ nhàng, sang trọng – trái ngược với biểu cảm lạnh nhạt trên gương mặt cô.

Cửa sau cùng mở ra, một thân ảnh bước xuống, váy mã diện xếp ly màu son đậm, tay đeo găng lụa, ngón tay thon dài đặt lên khuỷu tay thị vệ dìu bước. Mái tóc đen được vấn gọn sau gáy, trâm cài ngọc uốn hình hoa mai khẽ lung lay theo từng cử động. Đôi mắt ấy – sáng như băng thạch – chính là Mộc Ly Tâm.

Nữ chủ nhân của Tề gia. 

Vừa thấy bóng dáng đó, toàn bộ đội ngũ đón tiếp lập tức cúi rạp người, đồng thanh hô:

“Cung nghênh chủ mẫu và tiểu thư!”

Tiếng hô rền vang trong sảnh lớn, vang dội như tiếng trống trận, khiến những người khách phương xa vừa bước qua cánh cửa sảnh không khỏi thót tim, ngước nhìn dáng hình uy nghiêm của người phụ nữ kia bằng ánh mắt vừa kính sợ, vừa thán phục.

Giám đốc điều hành khách sạn – một người đàn ông tóc hoa râm, âu phục chỉnh tề – bước vội tới, cúi mình sâu đến gần 90 độ, cung kính trình bày:

“Chủ mẫu, người đã đến. Hạ gia đang chờ người trên tầng cao nhất. Tất cả đã được bố trí theo đúng mật lệnh.”

Mộc Ly Tâm khẽ gật đầu, không nói một lời, ánh mắt bình đạm như thể mọi việc đều trong dự tính. Chỉ một cái chớp mi ấy thôi, đã mang theo phong thái mẫu nghi thiên hạ, dưới một người, trên vạn người.

Ba người đi về phía thang máy riêng – tầng cao nhất Aman vốn là khu vực cấm, chỉ mở cửa khi người Tề gia xuất hiện. Không khí dần trở nên căng cứng, như có một làn sát khí mờ mịt quẩn quanh, vô hình nhưng rét lạnh thấu xương bởi đội hình bảo vệ không kẻ hở.

Phong Vân William cất bước chậm rãi bên cạnh, đuôi mắt xếch thâm thúy quét qua bóng dáng đang vừa đi vừa cúi đầu bấm điện thoại phía trước, khóe môi cong lên một nụ cười giễu nhàn nhạt.

“Cẩn thận không lát nữa có người đập đầu vào tường,” giọng nói mang chút bông đùa nhưng lại không giấu được ý tứ chế nhạo.

Tề Du chẳng buồn ngẩng đầu, ngón tay vẫn lướt đều trên màn hình, giọng cô nhàn nhạt vang lên, mang theo một tầng khí lạnh đạm mạc:

“Yên tâm, em vẫn còn mắt. Không cần anh tốn hơi mỉa mai.”

Đôi mày liễu khẽ nhíu, ánh mắt cô vẫn dừng lại nơi phần tài liệu tuyển dụng của NSA – nơi cô đã nộp đơn vào vị trí thực tập sinh Policy & Technical Briefing. Nếu đậu, cô sẽ được làm việc trực tiếp tại Lầu Năm Góc – trung tâm quyền lực tối cao của Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ.

Trong đầu cô lúc này, mô hình quyền lực dần hình thành như một ván cờ cổ. 

Vua – ắt là kẻ chủ mưu đứng sau tấm màn nhung. 

Quan văn – chính là lớp chiến lược thao túng truyền thông, kiểm soát thông tin. 

Còn quan võ – chính là tầng lớp chấp hành, cánh tay thực thi mạnh mẽ. Cô phải thâm nhập từ rìa ngoài, dò xét từ hệ thống "quan võ", mới có thể lần ra manh mối về người đã ra tay với Tề gia dạo gần đây.

“Mẹ nghe nói trong danh sách đấu giá lần này có hai cây contrabass.”

Câu nói của Ly Tâm như một mũi tên bắn thẳng vào thần kinh phản xạ của Tề Du. Ngón tay cô khựng lại giữa màn hình điện thoại, biểu cảm không hề thay đổi, nhưng đuôi mắt rõ ràng ánh lên một tia sáng hứng thú.

"Contrabass ạ?" giọng cô lạnh nhạt như nước suối đầu nguồn, nhưng ẩn sâu là một lớp gợn nhẹ – gợn của kẻ bị chạm đúng điểm yếu trí mạng.

Phong Vân William khẽ nhếch môi, Mộc Ly Tâm thì cười nhẹ. Không ai trong nhà này không biết – contrabass là một trong hai thứ có thể khiến Tề Du “chuyển sắc” chỉ trong ba giây.

Đúng vậy, niềm đam mê suốt đời của Tề Du không phải quyền lực, không phải tranh đấu, mà là… contrabass.

Nếu có câu hỏi: “Người đang sở hữu những cây contrabass hiếm nhất thế giới là ai?” 

Thì câu trả lời chắc chắn là: Tề Du.

Tủ sưu tập contrabass của cô đặt riêng tại một khu lầu bằng kính trong biệt thự phía Tây của Tề gia – từng cây một đều được bảo hiểm toàn cầu. Bộ sưu tập của cô hiện nay đã lên đến năm mươi bảy cây – mỗi cây là một truyền kỳ: có cây là bản đặt riêng từ thế kỷ 18, có cây từng là tài sản của các nhạc trưởng huyền thoại như Giovanni Bottesini, Serge Koussevitzky, thậm chí còn có hai cây nạm kim cương được chế tạo giới hạn chỉ hai bản trên toàn cầu. Tổng giá trị tính bằng chục tỷ đô la, và mỗi năm Tề Du sẽ nổi hứng, đem chúng trưng bày ẩn danh ở bất kỳ bảo tàng nghệ thuật nào đó một lần.

“Sao thang máy lâu thế nhỉ?” Cô khẽ liếc màn hình đèn led đang nhảy số, ngón tay gõ nhẹ lên mặt kim loại lạnh như đá, giọng đầy bất mãn kín đáo.

“Thang máy chỉ nhận lệnh vân tay của mẹ em thôi nhóc. Còn lại đều là cảnh vệ mời không nổi em đâu.”

Mộc Ly Tâm vẫn đứng đó, thong dong như trúc ngọc trong sương. Cặp mắt bà phản chiếu gương mặt trong lớp cửa thang máy mạ vàng. Vạt áo lay nhẹ, thêu tỉ mỉ bằng chỉ Tô Châu, từng đóa mẫu đơn ẩn hiện dưới ánh đèn.

“Mà dạo này mẹ thích mặc mã diện nhỉ?” Tề Du nghiêng đầu nhìn mẹ, giọng nhàn nhạt pha chút nghịch ngợm. “Hồi nhỏ con có thấy mẹ mặc đâu.”

“Càng có tuổi, người ta sẽ càng nhớ cội nguồn.”

Mộc Ly Tâm đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng sâu sắc như nước giếng.

“Không phải cội nguồn của chị là ở Ý à?” Phong Vân William nhướng mày, giọng nửa giễu nửa vui.

Ly Tâm liếc sang, một tay khoanh lại, nụ cười tà tà hiện trên môi:

“Thằng em chết tiệt, nói một câu lời hay ý đẹp là chết à?”

“Chết đấy, nên thôi.”

Phong Vân William nhún vai, đôi mắt cười mà ngữ khí vẫn lười biếng quen thuộc.

Bỗng…

“Chủ mẫu.”

“Phong Vân William Đại nhân.”

Âm thanh cung kính vang lên như hai làn nước dao động nhẹ trên mặt hồ phẳng lặng. 

Ngắn gọn. 

Chính xác. 

Không dư thừa một chữ nào.

Hạ Miên chậm rãi bước ra khỏi hành lang rẽ phải, ánh đèn vàng ấm từ trần cao hắt xuống phủ lên người cô một tầng sáng dịu nhẹ. Vạt áo sườn xám lay động trong gió máy, thêu hạc lâm tuyết, từng đường chỉ mảnh như sương như khói – thanh thoát mà không mất vẻ trầm ổn. Tư thế cô vẫn điềm tĩnh, nhưng sống lưng vô thức căng lên – như một loại bản năng trước nguy hiểm tiềm tàng.

Tiếng gọi khiến cả ba người trước thang máy cùng khựng lại.

Mộc Ly Tâm hơi nghiêng đầu. Dưới ánh đèn hắt bóng, gương mặt bà không có một biểu cảm dư thừa nào – nhưng đôi mắt ấy… như giếng cổ sâu thẳm, trong veo và lặng, lại có thể khiến người đối diện thấy bản thân mình trần trụi, không nơi che giấu.

Một ánh mắt duy nhất, không mang một chữ “chào” nào, vậy mà lạnh hơn cả nghi lễ ba bái chín lạy.

Hạ Miên khẽ khựng người.

Đứng bên cạnh Ly Tâm, Tề Du và Phong Vân William đều nghiêng mắt nhìn sang. Đôi mắt lạnh nhạt cố hữu của Phong Vân William hơi nheo lại, như đang phân tích một điểm nhiễu trong không gian tưởng chừng hoàn hảo. Tề Du thì khác – dáng người cao, đầy đặn, ánh mắt ôn đạm không chút gợn sóng, đứng yên như một khúc ngọc lạnh, nhìn như không nhìn.

Mãi đến khi Tề Du nghiêng đầu một chút, để lộ gương mặt thanh lệ lẫn hờ hững như khói mây, Hạ Miên mới giật mình nhận ra sự có mặt của cô ấy – vừa đúng lúc vừa chậm một nhịp.

“Ôi! Tiểu thư, xin lỗi tôi không thấy cô.”

Cô cất lời, giọng nói giữ được lễ nghĩa, nhưng mang theo chút lúng túng thật lòng.

“Không sao.”

Tề Du đáp, giọng nhẹ như gió cuối thu, ánh mắt không mảy may gợn sóng, nhưng thần sắc lạnh tĩnh đến mức khiến người ta khó nắm bắt.

“Lâu rồi không gặp, Hạ Miên.”

Lời nói đơn giản, nhưng giấu dưới lớp ngữ khí bình thản là một loại khoảng cách – không xa cách rõ ràng, nhưng đủ để người có trí cảm nhận được băng mỏng dưới lớp đất khô.

Hạ Miên khẽ gật đầu, tay đặt bên hông áo, ánh mắt lặng lẽ cụp xuống:

“Vâng. Tôi không nghĩ lần đến New York này lại có thể gặp cô…”

Phong Vân William từ đầu đến cuối vẫn không đổi sắc, mắt hơi nheo lại, giọng đều đều như đang hỏi chuyện phiếm:

“Hạ tiểu thư đi đâu xuống đây? Sao không chờ trên phòng cùng mọi người?”

Lời nói mang ý dò xét, không nhanh không chậm, nhưng như đâm xuyên qua tầng phòng bị trong lòng người khác.

Hạ Miên chậm rãi khẽ mỉm cười, nụ cười không lấy lòng, cũng không nịnh hót, mà mang theo chút uể oải thấm mỏi mệt:

“Tôi không thích ở gần họ hàng. Ở chung một tầng khiến tôi cảm thấy ngột ngạt, nên mới xuống đây tìm chút không khí.”

Câu trả lời vừa thành thật, vừa có lớp áo giấu ý. Dẫu sao thì… với người Tề gia cũng không nói dối – sẽ rất dễ bị nhận ra.

“Tôi nghe nói trong danh sách đấu giá đợt này có hai chiếc contrabass?” Tề Du lên tiếng, không rõ vô ý hay cố tình giải vây giúp Hạ Miên.

“Đúng là vậy, một lát tiểu thư có thể nhìn ngắm qua.” Hạ Miên mỉm cười trả lời.

Ting!

Cửa thang máy mở ra, ánh sáng kim loại phản chiếu lên gương mặt ba người nhà Tề gia.

“Vào thôi.” Ly Tâm lúc này lên tiếng.

Ba người bước vào thang máy chuyên dụng dẫn lên tầng VIP. 

Mộc Ly Tâm đưa mắt nhìn Hạ Miên. 

Ánh nhìn ấy không lạnh, cũng không ấm – chỉ là một cái lướt nhẹ, đủ để Hạ Miên cảm thấy hô hấp mình bị đình trệ trong chốc lát. Nhưng thật bất ngờ, Mộc Ly Tâm khẽ gật đầu.

“Cháu vào đi.”

Một câu nói ngắn gọn, nhưng như ban cho một ân huệ. Hạ Miên ngẩng đầu, đôi mắt lóe lên tia sáng bất định. Cô không chậm trễ, nhanh chân tiến vào thang máy.

Cửa thang máy khép lại.

Ads
';
Advertisement
x