Cạch–!
Âm thanh kim loại va vào trục trượt vang lên trong không gian tĩnh lặng như tiếng hiệu lệnh.
Hai cánh cửa gỗ mun đen tuyền khảm ngọc trắng chậm rãi mở toang, lộ ra hành lang được thắp sáng bởi dãy đèn chùm pha lê cổ – ánh sáng vàng ấm phản chiếu lên mặt bàn gỗ tử đàn bên trong, tạo nên một khung cảnh trầm ổn, trang nghiêm nhưng nặng nề đến ngột ngạt.
Trong phòng, bảy người Hạ gia đồng loạt đứng bật dậy ngay khoảnh khắc thấy thuộc hạ Tề gia cúi đầu bước vào trước. Cảnh tượng ấy giống như một loại nghi thức âm thầm đã ăn sâu vào huyết quản – không ai bảo ai, tất cả đều đứng dậy với tư thế cung kính tuyệt đối.
Giây tiếp theo, bốn dáng người xuất hiện – từng bước, từng bước một, như những đường mực mạnh tay hạ xuống nền giấy tuyên thành.
Dẫn đầu là Mộc Ly Tâm, chủ mẫu đương nhiệm của Tề gia – nét mặt vẫn còn sự rạng rỡ nhưng đã pha thêm sự điềm tĩnh, ánh mắt tựa sóng nước mùa thu, nhưng khí trường uy nghiêm của một bậc chủ mẫu lại như dòng điện lạnh bủa vây cả gian phòng.
Ngay sau là Tề Du, thân hình thon dài, vai thẳng eo mảnh. Dáng vẻ của cô, như trăng rằm chiếu xuống lớp tuyết phủ sơn trang, lạnh nhạt mà kiêu sa.
Tiếp theo là Phong Vân William, nam nhân ngoại quốc khoác bộ âu phục ba lớp thẳng thớm, tóc đen, ánh mắt băng lãnh tựa hồ nước đóng băng hàng ngàn năm.
Người cuối cùng là Hạ Miên, có thể vì đi cùng ba người trên nên khí thế cũng khác biệt hoàn toàn so với lúc đi một mình.
“Tham kiến chủ mẫu!”
Tiếng cúi người chào vang lên đồng loạt, nghiêm chỉnh đến từng chữ.
Mộc Ly Tâm nhẹ nhàng vẫy tay, như phất qua một làn gió:
“Miễn lễ, cứ tự nhiên.”
Ánh mắt bà chậm rãi đảo qua từng người trong phòng, không một tia sắc bén, nhưng khí tức tựa như có thiên quân vạn mã sau lưng.
Ngay lúc ấy, ánh mắt của mọi người đồng loạt rơi về lên chiếc vòng ngọc bội đặc trưng của Tề Du – vị tiểu thư mà hơn mười năm trước từng đến Hạ gia, khi ấy chỉ là cô bé nhỏ xíu đứng bên cạnh thiếu gia Tề Thiên Vũ, mái tóc đen xõa dài, ánh mắt lạnh lẽo nhưng đầy tò mò với thế giới.
Lần thứ hai gặp lại, cô đã hóa thân thành một tuyết liên lạnh lùng nở giữa rừng băng.
Trong một thoáng ngỡ ngàng, người đầu tiên tỉnh thần là Hạ Điền – lão thái gia của Hạ gia, cũng là người duy nhất trong số họ từng tận mắt thấy Tề Du lúc nhỏ.
Ông hơi khom người, bàn tay chắp lại, giọng khàn nhưng mang theo chân tình, khuôn mặt đã hằn sâu nếp nhăn vì năm tháng khẽ hiện ý cười ôn hòa:
“Ây dô… xem lão phu thật hồ đồ, đã già lại kém mắt, không ngờ tiểu thư lại trưởng thành đến thế. Tề tiểu thư, lão phu – Hạ Điền, không biết người còn nhớ không. Hôm nay thật sự là có phúc phận được gặp lại người. Cô vẫn khỏe chứ?”
Tề Du mỉm cười nhạt, ánh mắt nhẹ nghiêng về phía ông cụ, nét mặt không kiêu không nịnh, ánh mắt mang theo vẻ lạnh nhạt cố hữu, song vẫn không mất lễ nghĩa. Cô nhẹ nghiêng người đáp lại.
“Tôi vẫn khỏe. Cảm tạ lão Hạ tiên sinh đã có lòng quan tâm, mời tiên sinh an tọa.”
Hạ Điền bật cười, đôi mắt già nua ánh lên niềm vui và chút cảm khái. Ông lập tức ngồi xuống.
“Lão không nghĩ tiểu thư sẽ có hứng thú tham gia những việc như thế này.”
“Con bé phải làm quen dần thôi. Hilarus về sau – đều do con bé này quản lý điều hành.”
Những người còn lại trong Hạ gia khẽ nhìn nhau.
Về sau, họ sẽ dưới trướng Tề tiểu thư sao?
Sau khi đám người Ly Tâm đã yên vị chỗ ngồi.
Lúc này, những thành viên khác trong Hạ gia mới lục tục ngồi xuống. Hạ Cẩn Huy nhẹ giọng hỏi, mắt nhìn con gái:
“Tiểu Miên, con đi cùng chủ mẫu và tiểu thư sao?”
Hạ Miên đã trở lại chỗ ngồi, giọng cô dịu dàng, giữ đúng nhịp điệu cần có trong một buổi tiếp kiến chính thức:
“Con tình cờ gặp chủ mẫu, tiểu thư và đại nhân dưới sảnh.”
“Cố tình xuống sảnh để nịnh hót còn bày vẻ mặt cao quý gì.”
Lời mỉa mai như tiếng muỗi bay thoảng qua – nhưng đáng tiếc lại rơi vào đôi tai nhạy cảm của Tề Du.
Hạ Thư Vi – con gái của Hạ Duật Khiêm, ngồi chếch về bên phải, tay vừa đặt ly nước xuống đã bị cha hất nhẹ một cái vào khuỷu tay.
“Ngậm miệng lại.”
Hạ Duật Khiêm cười nịnh, vội vàng muốn lấp liếm bằng lời mời:
“Chủ mẫu, hẳn đi đường cũng mệt, chúng tôi đã gọi món trước rồi. Mời người cùng tiểu thư và đại nhân dùng bữa, rồi–”
Chưa kịp nói xong, một giọng nói lười biếng mà lạnh lẽo cắt ngang:
“Rồi cái gì?”
Phong Vân William ngồi bắt chéo chân, một tay đút túi quần, tay còn lại thong dong xoay nhẹ tách trà – một động tác vừa tuỳ tiện vừa ngạo mạn. Ánh mắt hờ hững lướt qua Hạ Duật Khiêm như nhìn một hạt bụi, chẳng buồn che giấu ý khinh thường.
“Đây là khách sạn của Tề gia. Ông không cần phải bày vẻ như đây là nhà mình.”
Một câu nói nhẹ như gió xuân, nhưng đủ sức khiến người ta muốn nhảy lầu.
Cả bàn ăn im phăng phắc.
Mộc Ly Tâm rũ mắt, ngón tay nhẹ xoay ly trà, không can thiệp. Đó cũng là một câu trả lời – rằng lời Phong Vân William, bà không hề phản đối.
Bên cạnh, Tề Du đưa tay nâng tách trà nhỏ, chạm môi, ánh mắt vẫn rơi lặng lẽ lên mặt bàn. Tia nhìn không chứa cảm xúc rõ ràng, nhưng nếu để ý kỹ… sẽ thấy trong đáy mắt cô lóe lên một tia hứng thú nhàn nhạt, như người xem hí kịch gặp đúng phân cảnh cao trào.
Hạ Trấn Lang vội hắng giọng, phá vỡ bầu không khí đóng băng, giọng trầm ổn hơn hẳn em trai:
“Mong Phong Vân William đại nhân thứ lỗi. Em trai tôi… chẳng mấy khi được gặp các vị tôn quý thế này, có lẽ vì vậy mà sinh ra chút khẩn trương, nói năng không được thỏa đáng.”
Tề Du khẽ hít một hơi, ánh mắt lướt qua mặt bàn tròn trải khăn thêu rồng ẩn mây, chán nản như thể nhìn bản nhạc lý bị sai nốt. Cô chậm rãi đặt tách trà xuống, ngón tay chạm nhẹ vào quai cầm, rồi khẽ gõ một nhịp.
“Tại sao các vị… không nhanh chóng trình bày danh sách để có thể xong việc sớm?”
Lời vừa dứt, Hạ Trấn Lang như được trao thang xuống nước.
“À vâng… đây là danh sách các món đấu giá trong phiên tới.”
Một thuộc hạ lập tức bước đến, hai tay cung kính dâng lên một cuộn giấy bọc nhung đỏ – bên trong là danh sách cổ vật được trình bày theo lối thư chỉ xưa, trên giấy dó, nét mực nho thanh thoát, từng hàng viết tay đều tăm tắp như kinh thư hoàng tộc.
Tề Du hơi nhướng mày. Sự dụng tâm ấy… quả thật khiến cô có phần ấn tượng.
Khi cuộn giấy được mở ra, trải dài trên bàn, các món đấu giá bắt đầu được xướng lên — giọng Hạ Trấn Lang chậm rãi, ngữ khí cẩn trọng từng chữ như đang dâng tấu biểu giữa triều.
1
Mỗi vật phẩm thuộc mỗi lĩnh vực sẽ do từng người trong Hạ gia phụ trách.
“Một bộ trang sức sapphire thuộc sở hữu của Nữ công tước xứ Baden – Stephanie de Beauharnais, con gái nuôi của Hoàng đế Napoleon Bonaparte.
Bộ trang sức gồm 9 món: vương miện, hoa tai, nhẫn, vòng tay, mặt dây chuyền… được chế tác đầu thế kỷ XIX từ ngọc bích Ceylon, đính kim cương cổ. Giá khởi điểm: 875.00 USD mỗi món.”
“Hai chiếc Turban Ornament (sarpech) từ thời Mughal – Ấn Độ. Trang trí trên khăn xếp hoàng gia, nạm kim cương Golconda và ruby Burma. Giá khởi điểm: 1.000.000 USD.”
“Vương miện kim cương Kokoshnik, từng được Sa hậu Alexandra Feodorovna đội vào năm 1911. Giá khởi điểm: 3.340.000 USD.”
“Vương miện nhỏ của Nữ vương Victoria, chế tác năm 1870 sau cái chết của Vương tế Albert. Một trong những biểu tượng tôn quý nhất của hoàng thất Anh. Giá khởi điểm: 7.300.000 USD.”
“Bản in đầu tiên của Gutenberg Bible…”
Danh sách kéo dài, từng món một được trình bày rõ ràng, đính kèm ảnh gốc, phân tích bảo tồn, chứng thư xác thực.
Tề Du lướt mắt nhìn từng món – ánh mắt sắc bén, nhưng thần thái dần mất kiên nhẫn. Cô đang chờ contrabass. Mà trong cả đống đá quý, nữ trang, tranh cổ, bản in, chưa thấy cây đàn nào cả.
2
Phong Vân William ngồi kế bên nheo mắt nhìn sắc mặt ngày càng "chán đời" của Tề Du, nhếch môi trêu:
“Mặt mũi em sao thế? Trông như vừa uống nhầm rượu cúng.”
Tề Du mân mê tách trà trên bàn, mắt vẫn không rời khỏi đống danh sách cổ vậvật, giọng đều đều:
“Mặt mũi em xinh đẹp, không có chỗ để ‘sao’ cả.”
2
Phong Vân William bật cười, ngả người ra sau, tay gõ nhẹ lên mặt bàn:
“Anh thấy mặt nhóc sắp đen hơn bánh xe rồi.”
Tề Du nhún vai, xòe tay chỉ vào danh sách:
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất