Hạ Thư Vi nghe được cuộc đối thoại giữa Tề Du và Phong Vân William. Cô muốn mở miệng nói gì đó thì…
Ting – ting.
Điện thoại trong túi Tề Du rung lên, cắt đứt ý định của Hạ Thư Vi.
Tề Du cúi đầu, ngón tay thon nhỏ rút máy, ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên cằm trắng ngần, khiến gương mặt cô thêm phần mờ ảo.
Kết quả đơn thực tập tại vị trí Policy & Technical Briefing đã được phê duyệt.
Mới nộp lúc chiều, giờ đã được xét duyệt?
Cô thoáng nghĩ đến Thanh Dạ – có lẽ là do cậu ta nhờ anh họ can thiệp. Cô gõ nhanh một tin nhắn cảm ơn rồi cất điện thoại vào túi, mắt lại trở về với cuộn danh sách trên bàn.
Cô không hề biết…
Ở đầu phía bên kia tin nhắn, Thanh Dạ đang nằm dài trên sofa nhâm nhi dưa hấu, khi thấy tin nhắn cảm ơn của Tề Du, thì ngồi bật dậy như bị điện giật.
“Gì vậy? Mình làm gì đâu?” Cô lầm bầm, quay sang nhìn ông anh họ Thanh Thiên Hạo đang ăn chực bên cạnh.
“Anh họ, hôm nay anh có đọc được đơn nộp thực tập NSA nào không?”
Thanh Thiên Hạo nhướng mày.
“Mấy chuyện phê duyệt đấy, cần gì anh phải làm?”
Thanh Dạ khó hiểu, nhìn lại màn hình điện thoại.
Vậy thì Mạn Linh đang cảm ơn cô điều gì?
Sau khi gây nên sự hoang mang tột cùng cho cô bạn của mình, Tề Du lại buồn chán mà nhìn qua các món đồ được trưng bày ra.
Tiếng Hạ Trấn Lang vẫn đều đều vang lên, liệt kê từng món cổ vật giá trị bằng giọng điệu nho nhã nhưng cẩn trọng.
Thế nhưng đôi mắt Tề Du vẫn hững hờ, không một lần nâng lên. Cho đến khi–
Hạ Duật Khiêm có phần rụt rè, nhìn về phía anh trai rồi tiếp lời, giọng đầy vẻ dò xét:
“Tiếp theo… là một món hiếm đặc biệt, không thuộc dòng nữ trang, cũng chẳng phải vật phẩm hoàng thất, nhưng là báu vật duy nhất của dòng nhạc cổ châu Âu còn sót lại–”
Tiếng gã hơi ngập ngừng một nhịp, như thể chờ đợi một cơn gió ngưng đọng trong sảnh tiệc rộng lớn:
“Một chiếc contrabass do chính Antonio Stradivari chế tác vào năm 1715, thuộc về nhà quý tộc Tây Ban Nha dòng họ de Silva y Mendoza. Đây là chiếc đàn duy nhất thuộc nhóm ‘Spanish Quartet’ còn giữ được hình dáng nguyên vẹn.”
Tề Du lập tức ngước mắt.
Phong Vân William liếc cô, nửa khóe môi hơi cong lên, thấp giọng nói như lướt gió qua sương:
“Có vẻ cuối cùng cũng có thứ khiến nhóc Du chú tâm.”
Người trợ lý trẻ lập tức cúi đầu lĩnh mệnh, rồi lui về sau cánh cửa gỗ. Chỉ một lúc sau, hắn quay trở lại, theo sau là hai người đàn ông cao lớn vận vest đen, cung kính khiêng hai chiếc hộp dài, phủ vải nhung đen được khóa kỹ hai đầu.
Chiếc vải nhung đen đầu tiên được kéo ra, động tác chậm rãi đầy trịnh trọng. Thân đàn contrabass màu nâu trầm như lòng đất liền hiện lên, phần rìa còn lộ vết chạm bạc tinh tế, khảm logo hình hoa ly hoàng gia cùng dòng chữ Latinh mờ nhạt do thời gian mài mòn. Mỗi nét chạm đều như mang theo một đoạn dã sử từng bị thời gian chôn vùi.
“Chiếc đàn này…” Hạ Trấn Lang chậm rãi nói “Sau khi rơi khỏi tay gia tộc Mendoza, từng qua tay của nhạc công thiên tài người Ba Lan Julian Radomski, người bị ám sát ở Berlin năm 1942. Trước khi mất tích, ông từng viết trong nhật ký rằng chiếc đàn này không tạo ra âm thanh, mà tạo ra… hồi ức.”
Tề Du ngắm nghía, ngón tay vốn đang mân mê chén trà sứ thanh hoa khẽ khựng lại. Trong mắt cô lúc này không còn sự lạnh nhạt thường thấy, mà ánh lên một thứ xúc cảm khó gọi thành tên – vừa sâu kín vừa thăm thẳm như vực nước cổ giếng.
“Cái còn lại thì sao?”
Chiếc vải nhung đen còn lại, cũng chậm rãi được kéo ra. Bên dưới lớp vải là một chiếc contrabass gỗ mun đen tuyền, ánh lên dưới đèn như dòng mực chảy trên mặt giấy. Hình thể uy nghiêm, đường vân cổ mộc như lằn huyết mạch chạy dọc thân đàn, từng đường nét đều mang theo phong vị cổ xưa, khéo léo như tác phẩm nghệ thuật được đúc thành từ thời đại hoàng kim của giới thượng lưu châu Âu.
“Đây là cây contrabass từng thuộc về Ferdinand Buchner – nhạc trưởng người Áo nổi danh thập niên 20,” Hạ Trấn Lang chậm rãi giới thiệu, thanh âm có phần nghiêm trang hơn so với các món trước. “Là chế tác đặc biệt của xưởng Stradivarius năm 1723, thuộc hàng cực hiếm. Cây đàn này từng xuất hiện trong buổi hòa nhạc cuối cùng tại Berlin trước Thế chiến II, sau đó biến mất gần một thế kỷ.”
“Là đàn thật?” cô khẽ hỏi, giọng nói dịu dàng tựa sương mai nhưng lại không kém phần nghiêm cẩn.
“Có chứng thư xác minh từ Viện nghiên cứu cổ nhạc Florence cùng xác nhận từ hai nhà sưu tầm danh tiếng tại Sotheby’s và Christie’s. Có thể nói, đây là một trong ba cây contrabass dòng cao quý nhất còn tồn tại nguyên vẹn.”
Cô đứng dậy, bước chậm về phía cây đàn.
“Tôi biết, vì hai cây còn lại – đang nằm ở nhà tôi.”
Tiếng gót giày cao gõ nhẹ lên nền đá cẩm thạch nghe như nhịp trống cổ vang vọng trong cung điện La Mã. Từng cử động đều uyển chuyển, mềm mại nhưng đầy quyết đoán, giống như một con báo cái quý tộc đang rình mồi – không ai có thể xem thường.
Phong Vân William vẫn ngồi bất động, ánh mắt dõi theo bóng lưng cô, nhàn nhã nhưng sâu xa, không ai biết anh đang nghĩ gì. Dưới ánh sáng dịu nhẹ của đèn chùm pha lê, vẻ đẹp của Tề Du như được khảm vào một khung tranh tĩnh mịch – thanh lệ, kiêu bạc mà lạnh lùng.
Ngón tay thon dài mang theo lớp sơn bóng khẽ chạm vào thân đàn. Lớp gỗ mun cổ phát ra một âm ngân cực khẽ, như tiếng thở dài của thời gian vọng về từ thế kỷ trước.
Cô nghiêng đầu, ánh mắt như đo lường từng vết xước, từng góc cạnh trên thân đàn. Ngón tay lướt nhẹ qua dây đàn, rồi dừng lại ở cần đàn, ngón cái ấn xuống một nốt. Một âm thanh trầm sâu vang lên – không chói gắt, mà như tiếng sấm cuộn trong lòng đất, vừa hùng hậu vừa trầm ổn, như có thể xuyên qua lồng ngực mà lay động tận tâm can.
Cô cười khẽ, nghiêng đầu, ngữ khí nhẹ như gió thoảng:
“Đáng giá để đấu.”
Chỉ bốn chữ, nhưng lại như định đoạt số mệnh cây đàn.
Mộc Ly Tâm lúc này mới mỉm cười, đặt nhẹ tách trà xuống đĩa sứ. Tận hưởng gương mặt vui vẻ của Tề Du.
Tề Du quay người, ánh mắt quét qua anh em Hạ gia đang nín thở chờ phản ứng. Giọng cô không cao, nhưng từng chữ đều vang vọng rõ ràng trong không khí:
“Đem hai cây đàn này về Tề gia.”
Không thương lượng.
Không do dự.
Không trả giá.
Phong thái như đế vương định thiên hạ.
Cả căn phòng phút chốc yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Hạ Duật Khiêm nuốt nước bọt khẽ một cái.
“Chuyện này… chủ mẫu…”
Vốn dĩ, đây là hai vật phẩm đã công bố trước đó trong danh sách đấu giá được ấn định.
Ly Tâm đánh mắt sang Hạ Điền – gật nhẹ.
Hạ Điền hiểu ý liền bật cười.
“Có thể làm hài lòng Tề tiểu thư, xem ra – không phải cứ là vòng vàng đá quý. Người đâu, nhanh chóng bọc đàn thật kỹ – tránh để đàn của Tề tiểu thư bị hỏng.”
Phong Vân William cười nhạt, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt nhìn Tề Du đang mãi nhìn theo hai cây đàn – đang được thuộc hạ cẩn thận đem đi.
Anh không nhìn được mà phán xét.
+
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất