Ding—

 

Thang máy dừng lại tầng trệt.

 

Tiếng chuông máy lạnh vang lên như một nhát chuông chấn tĩnh, kéo Lam Nhiên ra khỏi trạng thái thờ ơ lười biếng thường nhật. Ngón tay thon dài vẫn đang lướt màn hình điện thoại, kiểm tra tin nhắn – đa số là những thông báo không quan trọng, phần lớn từ những cái tên cậu chẳng buồn lưu tâm.

 

Cậu vừa đút tay vào túi quần, vừa bước ra khỏi thang máy, dáng người cao lớn nổi bật, áo khoác nửa cài, nửa buông – lười nhác mà sang trọng như một con báo đen vừa mới tỉnh giấc.

 

Nhưng vừa ngẩng đầu, bước chân cậu khựng lại nửa nhịp.

 

Cảnh sảnh lớn khách sạn Aman chìm trong ánh đèn vàng dịu, phản chiếu lên nền đá hoa cương sáng bóng một màu vương giả. Đoàn người phía trước… điểm nhấn là ba bóng người ở giữa, vầng sáng dường như cũng ngoan ngoãn tụ về quanh họ. Còn tám người vây quanh phía sau, đều mặc sườn xám hoặc trường bào truyền thống, từng bước đều trầm ổn mà sát khí ẩn tàng.

 

Và… đứng giữa là người con gái cậu vừa nhớ đến trong căn phòng tầng cao.

 

Còn ba người kia… là dì cậu, Tề Du và Phong Vân William!

 

Tình huống này… thật không tiện lắm. Cậu vốn định nhanh chóng “bốc hơi”, rời khỏi sảnh như chưa từng xuất hiện, nhưng… vẫn còn chưa kịp xoay người thì một giọng nữ lạnh như nước đá từ Bắc Đẩu vang lên phía trước:

 

“Lam Nhiên?”

 

Âm lượng không cao, nhưng rõ đến mức khiến cổ họng cậu như bị bóp nghẹt.

 

Lam Nhiên thầm rủa trong bụng.

 

Con nhỏ họ Tề chết tiệt.

 

Tai đã thính thì thôi đi, đến mắt cũng tinh như cú đêm. Bên ngoài trời đã tối đen rồi mà còn nhận ra được? Không phải bệnh mắt đêm đã khỏi đấy chứ?

 

Lam Nhiên xoay người lại, nở nụ cười giã lã, gương mặt không hề để lộ ra tâm trạng chột dạ vừa rồi.

 

“Dì~ Tiểu Du, có cả anh Phong Vân William cũng ở đây à? Không ngờ đông đủ thế. Mọi người làm gì ở đây?”

 

Phong Vân William đứng cạnh Tề Du, người cao, lưng thẳng, ánh mắt nửa đùa nửa sát thương liếc sang Lam Nhiên, miệng khẽ nhếch:

 

“Câu này phải để chúng tôi hỏi ngược lại mới đúng. Cậu làm gì ở địa phận của Tề gia?”

 

Lam Nhiên hơi sững lại. À… ra là vậy. Thì ra Aman cũng là một trong chuỗi bất động sản của Tề thị. 

 

Ở New York, chỉ cần nhấc chân là có thể đạp vào “sơn môn” của nhà họ Tề.

 

“À, tôi hẹn gặp bạn ở đây.”

 


  Cậu trả lời nhẹ tênh, vai hơi nhún, giọng nói vẫn mang dáng vẻ lười biếng quen thuộc.

 

“Gặp bạn ở khách sạn?” Tề Du nhướng mày, âm cuối nhấn nhá nghe như cười mà không cười.

 

“Khách sạn này cũng có nhà hàng.”

 

Cậu lập tức bổ sung, nụ cười lười biếng vẫn không rút đi trên môi, nhưng bên trong thì rối như tơ vò.


 

Ngay lúc ấy, cậu đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt gay gắt như xuyên qua sau gáy, như đang... chửi thẳng vào mặt mình.

4

 

Theo bản năng, Lam Nhiên quay đầu lại.

 

Ánh mắt ấy – mang theo sát ý tĩnh lặng như nước hồ mùa đông – là của cô gái kia.

 

Trong khoảnh khắc ánh nhìn giao nhau, Lam Nhiên bất giác cảm nhận được một cảm giác… “bị xem thường”, lạnh lẽo, chối bỏ, giống như ánh mắt của một vị thiếu nữ nhìn qua thứ mình không muốn đụng đến lần hai.

1

 

Mộc Ly Tâm là người nhạy bén, bà đứng cạnh nhìn trọn khoảnh khắc chớp nhoáng ấy, môi hơi cong lên, hỏi như vô tình:

2

 

“Hạ Miên, cháu quen biết thằng cháu này của tôi sao?”

 

Lam Nhiên nhíu mày, khẽ gật đầu một mình.

 

Thì ra tên là... Hạ Miên.

 

Hạ Miên thu lại ánh mắt, cằm khẽ nghiêng, cúi nhẹ đầu đáp với giọng điệu bình thản:

 

“Thưa, cháu không quen.”

 

Hay chính xác hơn không muốn quen.

1

 

Lam Nhiên giật giật khoé môi. Nếu không quen, sao lại nhìn hắn như muốn giết chết? Nhưng câu trả lời của cô lại khiến hắn khẽ nheo mắt, hứng thú nổi lên như làn sóng mịn trong rượu trăm năm.

 

Cậu bước lên nửa bước, tay đút túi, cười nửa miệng hỏi:

 

“Dì Tâm, những người này là bạn dì sao?”

 

Mộc Ly Tâm vuốt lại nếp váy mã diện, giọng đều đều:

 

“Là người làm việc trong tổ chức đấu giá của dì. Còn Hạ Miên… là người dưới trướng Tề Du.”

 

Câu nói vừa dứt, sảnh lớn như lặng đi một nhịp.

 

Tề Du khẽ nghiêng đầu nhìn mẹ mình, ánh mắt ngạc nhiên thoáng qua, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ lãnh đạm. Cô không để lộ cảm xúc, nhưng rõ ràng... không được thông báo trước.

 

Hạ Miên không ngước mắt, nhưng vẫn nghe rõ từng câu từng chữ mà Lam Nhiên đối đáp. Một tiếng "dì", một câu "gặp bạn", một dáng vẻ thong dong như thể đây là địa bàn của cậu ta – tất cả đều là giả vờ. Và cô, ghét nhất loại người giỏi giả vờ.

 

Hạ Miên khẽ nhếch môi, khóe miệng vẽ nên một nụ cười nhàn nhạt, chỉ là... nụ cười ấy chưa bao giờ chạm đến đáy mắt.

 

Lam Nhiên, trái lại, phản ứng rõ ràng nhất.

 

Sắc mặt cậu trầm xuống.

1

 

Cơ mặt cậu cứng đờ trong chớp mắt, khóe môi giật nhẹ như bị co rút bởi một cơn co thắt không kịp cảnh giác.

 

Đôi mắt cáo của Lam Nhiên khẽ nheo lại, đáy mắt hiện rõ ba phần kinh ngạc, bảy phần ngao ngán. Cậu cố gắng duy trì biểu cảm bình thản, nhưng khóe miệng lại không nhịn được khẽ giật, vừa như cười giễu, vừa như muốn chửi thề một tiếng thật lớn.

 

Ánh mắt của Hạ Miên lúc ấy như liễu rũ tơ xuân, khẽ quét qua cậu rồi lánh đi, lạnh nhạt vô cùng, nhưng chính sự né tránh đó lại khiến Lam Nhiên càng thêm bối rối. Cô gái ấy – người bắt gặp cậu trong tình huống chật vật ở nhà vệ sinh, người mà cậu tưởng chỉ là một “người qua đường” – nay lại là thuộc hạ trực tiếp của đứa em gái hàng xóm từng giật đồ ăn với nhau?

 


 

Đúng là họa vô đơn chí.

 

Nhưng ngoài mặt, Lam Nhiên vẫn duy trì được một vẻ ôn hòa vừa đủ, không khiến người đối diện cảm thấy gượng gạo hay… có gì sai sai.

 

Mộc Ly Tâm nhìn cháu trai, ánh mắt lạnh nhạt như gương đồng cổ, phản chiếu không sót chút sơ hở. Người phụ nữ từng trải qua khói súng hắc đạo như bà, chỉ cần nhẹ nhàng quét qua là đã có thể thấy thấu ba phần tâm tư người đối diện.

 

Bà nhướng mày, giọng điệu mang theo ý trêu chọc:

 

“Sao thế? Mặt mày tái thế kia, chột dạ gì à?"

 

Lam Nhiên cười trừ, khẽ lắc đầu.

 

“Không có, không có...”

 

“Sao dì lại nghĩ xấu cháu trai của mình như thế.” Cậu đưa tay lên vuốt nhẹ sống mũi, làm như bản thân vừa nhớ ra chuyện gì đó lơ đãng.

 

Mộc Ly Tâm không cười, chỉ nhếch nhẹ khóe môi:

 

“Cháu tốt chỗ nào?”

 

Lam Nhiên: “…”

 

Ờ thì… thật ra cậu cũng biết bản thân không tốt chỗ nào. Chơi bời, lười nhác, lại còn hay trêu hoa ghẹo nguyệt, bảo là “tốt” thì đúng là xúc phạm hai chữ “tốt đẹp”.

 

Cô biết rõ – Lam Nhiên đang nhìn mình.

 

Và cái nhìn ấy, cái ánh mắt vừa như tán tỉnh vừa như thăm dò ấy, chính là điều khiến cô chán ghét.

 

Chán ghét cái kiểu công tử phong lưu cứ nghĩ rằng phụ nữ đều sẽ bị hạ gục bởi chút tuấn mạo trời ban và thân thế quyền quý. Chán ghét cái cách mà đôi mắt ấy như muốn mổ xẻ từng biểu cảm trên mặt cô, như muốn đọc ra điều gì đó… rồi đem ra đùa giỡn.

 

Lúc ấy, giọng nói ôn hòa mang theo từ tính vang lên, chấm dứt bầu không khí có phần gượng gạo này:

 

“Đây có phải là nhị thiếu gia của Lam Bang không? Trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên là khí độ bất phàm.”

 

Người nói là Hạ Điền, lão lưng hơi khom, nhưng phong thái vẫn còn giữ được uy nghiêm của một trưởng tộc đời trước. Ông không cố tình nịnh bợ, mà chỉ là phép lịch sự của người từng trải.

 

Hạ Miên khẽ nghiêng đầu, thì thầm như gió lướt:

 

“Bất thường thì có.”

 

Lam Nhiên nheo mắt lại, ánh nhìn đảo sang phía Hạ Miên – như thể nói “Tôi nghe thấy đấy”.

 

Nhưng thay vì giận dữ, cậu lại cười khẽ, ánh mắt sáng lên một tia nghịch ngợm khó hiểu.

 

“Lão tiên sinh quá lời rồi.” Cậu cúi nhẹ người, lễ độ đáp lời, lại một lần nữa trở về dáng vẻ quý công tử khiêm tốn, lễ phép, khiến người ngoài khó mà nắm bắt được thật tâm cậu.

 

Nhưng đối lập với sự lạnh nhạt của Hạ Miên, Hạ Thư Vi đứng phía sau lại như bị hớp hồn. Đôi mắt lấp lánh ánh sáng, gò má ửng hồng, ngay cả bàn tay cầm túi xách cũng khẽ siết lại vì kích động.

3

 

Không thể trách cô ta.

 

Một người con trai như Lam Nhiên – là kiểu người dù đứng giữa biển người vẫn nổi bật như đuốc sáng giữa đêm đông. Khí chất nhị thiếu gia Lam Bang, từ cốt cách đến thần sắc, đều là một loại mị lực chết người.

 

Vẻ phóng khoáng lười nhác nơi khóe mắt, cùng sự tà mị nhàn nhạt ẩn sau nụ cười ấy… hoàn toàn là loại nam nhân khiến nữ giới hoặc là trốn tránh, hoặc là không thể dứt ra được.

 

Hạ Thư Vi hơi ngẩng đầu, ánh mắt đầy hy vọng. Trong tâm trí cô ta, Tề thiếu gia – Tề Thiên Vũ dĩ nhiên là hoàng hạc viễn phi, cô ta với không tới. Nhưng nhị thiếu gia Lam Bang – chẳng lẽ lại không thể thử?

2

 

Cô khẽ đảo mắt qua Tề Du mà tự nghiền ngẫm.

 

Có thể gia thế và ngoại hình của cô không bằng Tề tiểu thư.

 

Nhưng so với những người khác…

 

Hạ Thư Vi lại đảo mắt về phía Hạ Miên rồi liếc nhìn lại bản thân – môi hồng mắt phượng, dáng người duyên dáng, gốc gác cũng cao quý, khí chất được mài dũa từ nhỏ, từng được khen là giai nhân khuynh thành. Cô tin mình sẽ nổi bật hơn Hạ Miên – người em họ luôn sống quá khép kín và nhàm chán kia.

 

Nếu Hạ Thư Vi cô ra tay, chưa chắc Lam Nhiên đã không chú ý.

 

Nghĩ vậy, cô ta hơi nhích người, chỉnh lại váy áo, ánh mắt mang theo tia đắc ý, cố tình để rơi một cái nhìn quyến rũ về phía Lam Nhiên.

 

Còn về phía Lam Nhiên…

 

Với người dễ dàng “bắt tín hiệu” như cậu, làm sao lại không nhận ra cái nhìn cháy bỏng của Hạ Thư Vi giành cho mình?

 

Chỉ đáng tiếc, Lam Nhiên ăn chơi cũng có quy tắc.

1

 

Không quan hệ hai lần với cùng một người.

 

Không dính dáng đến “đồ của người quen.”

 

“Từ đây về Washington cũng không gần, cháu đi trước nhé dì.” Lam Nhiên không dời mắt đi lung tung, chỉ nhìn người nhà mình mà bắt đầu lùi bước, cậu nghiêng đầu nhìn Tề Du “Nhóc Du, đi nhé.”

 

“Không tiễn.” Tề Du lãnh đạm trả lời.

 

Lam Nhiên khẽ cúi đầu lịch thiệp, cố trả lời thêm một câu trêu chọc.

+

eyJpdiI6IkFtREYwRFY4bk5lckJJNU54N1lpRFE9PSIsInZhbHVlIjoiRXN6M0VPMTJxb2tNejlWT2pJMHUwMWs4WUNXNVdoMUJqM1dxZzhIdThrN1wveEVkQnRcL1RobHZyUWszZjJXb0ZRT2c3WjBaSGN0MXpQMnA0TVc0V1FOQT09IiwibWFjIjoiMTdjM2JmOWI3NzZhZDViMDhmZWI4N2U4MDIyNjIzZWQwZjFkMGVkMzg1MjJmYWI5NTEwOWViMzYwNWIyOGE5ZCJ9
eyJpdiI6Ink5QmxTbU5KdTcwMDlvbno0N1wveG9RPT0iLCJ2YWx1ZSI6InpZU0dTVFdHbjg3MlBZMERxdTh6UXF2KzY4alJNcDBxQUFIMDRwRnlJMW9tY0crOTdVcmhuMjZqNDJ3dU5RTDhvNkpUeXhSeWREbEt6dHZnSFkzUVFxUkxCdVowT1lQVU04YjFFeXpjM1htMmQxRXRZbU1CeU8wRmx2TVd3bU01IiwibWFjIjoiY2QyNDUzZmY2ZjMxYWU5NGQ1YzAyOGYyZDBmNWJmYTdlN2M1ZTY5ZWNjMjUxOGU1YzNhYTQxZTNmYTA0MGUwMSJ9

 

Ads
';
Advertisement
x