Phía đầu dây, giáo sư Dawson trầm mặc giây lát rồi nói:
“Đúng vậy, là tuyến đầu.” Ông ngừng một nhịp, ngữ khí trở nên chậm rãi như thể đang cân nhắc từng lời một cách cẩn trọng. “Vì một số đội viện trợ đã gặp tai nạn trong khi làm nhiệm vụ vì thế nên...” Câu nói bị bỏ lửng nhưng người nghe có thể hiểu rõ.
“Thầy không ép, chỉ muốn hỏi ý em.”
Mãi sau, cô mới khẽ nói:
“Thầy,” Tịch Dao lên tiếng, ngữ khí lúc này bình tĩnh, rõ ràng, mang theo một tia kiên định. “Nếu thầy tin tưởng, thì em đi.”
Lam Tịch Dao muốn thử sức, cô muốn một lần nữa – bước ra khỏi vùng an toàn.
Giáo sư Dawson ở đầu dây bên kia như nín thở, rồi nhẹ nhàng thở ra: “Cảm ơn em, Tịch Dao. Thầy biết, lựa chọn này rất khó khăn. Nhưng em chính là người thầy nghĩ đến đầu tiên.”
“Vậy... khi nào xuất phát ạ?”
“Ngay sau buổi kiểm duyệt. Em và thầy sẽ cùng nhóm bay từ căn cứ quân y tại bang Florida. Mọi giấy tờ thầy sẽ xử lý.” Ông dừng lại một lát. “Chuẩn bị kỹ càng nhé, đây không phải là thực tập. Đây là chiến địa.”
“Vâng, em hiểu.”
Cúp máy.
Lam Tịch Dao đứng yên vài giây. Sự trầm tĩnh trong đôi mắt cô giờ đây như mặt nước trong veo dưới đáy giếng cổ – sâu đến mức chẳng ai có thể dò. Rồi cô quay trở lại phòng khách, bước chân nhẹ nhàng, điềm tĩnh như không có gì xảy ra.
Mộc Tuỳ Tâm nhìn con gái bước đến, ánh mắt lướt qua gương mặt đã giấu sạch mọi cảm xúc. Là một người mẹ, bà vẫn cảm nhận được một thứ gì đó thay đổi – rất khẽ, nhưng không thể bỏ qua.
“Có chuyện gì sao?” Bà hỏi, giọng nhỏ.
“Con sẽ đi công tác ngay sau buổi kiểm duyệt.” Lam Tịch Dao rót thêm một ly nước, ngồi xuống ghế như không có gì đáng lo.
Lam Tư lập tức chau mày: “Đi đâu?”
Lam Tịch Dao nhìn ông, ánh mắt như một dòng nước ngầm – mềm mại, nhưng có lực.
“Đến Haiti, tổ chức MSF đang thiếu nghiêm trọng nhân lực có chuyên môn, vậy nên giáo sư đã hỏi ý con.”
Ly rượu trong tay Lam Tư khựng lại giữa không trung, sắc mặt ông trầm xuống thấy rõ:
“Không được.”
“Dao Dao, con nghĩ kỹ chưa? Đó là vùng nguy hiểm!” Mộc Tuỳ Tâm cũng không giữ nổi vẻ bình thản.
“Nguy hiểm bằng cuộc sống của ba mẹ thời trẻ sao?” Lam Tịch Dao đặt ly nước xuống bàn, giọng nói vô cùng vững vàng. “Con đã được ba mẹ và hai anh bao bọc cũng đủ rồi. Nếu con không thể chịu được gian khổ, không thể bước vào những nơi cần bác sĩ nhất, thì tư cách gì để khoác blouse trắng? Là người học y, không thể sợ khổ mà lui.”
“Dao Dao!” Lam Tư gần như bật dậy.
“Con biết ba mẹ đã bảo vệ con cả một đời,” cô cười nhạt, ánh mắt như chạm vào tận sâu ký ức của người đối diện, “nhưng nếu cứ mãi sống trong chiếc lồng kính ấy, vậy thì y học con học – là để làm gì?”
Nói rồi, cô cười nhạt một tiếng, nụ cười thản nhiên nhưng đầy cố chấp.
“Huống chi, không phải ba luôn nói người Lam Bang, sống phải có giá trị?”
“Con là điều vô giá nhất của Lam Bang!” Lam Tư quát lên, tiếng nói mang theo cả nỗi đau lẫn giận dữ. Người đàn ông đứng đầu giới hắc đạo, giờ phút này lại như bị xé rách từng tấc tim gan.
“Nhưng tương lai có thể sẽ vô dụng trong xã hội.”
Lam Tư bị chặn họng. Người đàn ông quyền lực nhất nhì giới hắc đạo, vậy mà trước ánh mắt con gái lại không thể thốt thêm lời nào.
Đó chính là Lam Tịch Dao – con gái độc nhất của Lam Bang, người sẵn sàng bước qua hào quang để đi vào nơi tối tăm nhất, chỉ để giữ lại một chút ánh sáng cho kẻ khác.
Mộc Tuỳ Tâm cất tiếng, giọng như tơ lụa thấm rượu ngâm:
“Dao Dao à, không ai cấm con cứu người. Nhưng đôi khi, cứu một người – sẽ là cắt đường sống của mười người khác. Trên chiến trường, từ thiện và nhân đạo… chỉ là hai mặt của một con dao.”
“Con biết chứ, nhưng nếu cứu được một – sẽ cứu được hai. Cứu được hai – sẽ cứu được ba. Rồi sẽ cứu được mười, cứ làm hết sức có thể là được.”
Lời nói dứt khoát, ánh nhìn tĩnh lặng như nước giếng sâu.
Lam Tư im lặng, sắc mặt ông tối lại từng phân, rồi bất ngờ đứng dậy, không nói không rằng, quay lưng bỏ đi.
Cả căn phòng trầm mặc đến đáng sợ.
Tịch Dao nhìn theo bóng lưng cha khuất dần trong hành lang, tim cô khẽ nhói. Bên trong đôi mắt trong veo, có thứ cảm xúc cuộn trào mà cô cố đè nén.
“Ba con giận rồi.” Mộc Tuỳ Tâm thở dài, vươn tay nắm lấy tay con gái.
“Con cũng nên hiểu cho ba con. Một đời ông ấy từng trải qua bao nhiêu lần sinh tử, từng bước đi trên máu, từng đứng giữa ranh giới sống còn... Điều ông sợ nhất bây giờ – không phải kẻ địch, mà là mất đi người thân.”
“Dao Dao…” bà gọi tên con gái, giọng trầm thấp dịu dàng, như đang ôm trọn một nỗi lo sợ đang ngấm dần vào máu thịt “Con có biết không? Lúc con vừa lọt lòng, ba con ngồi bên ngoài phòng sinh, hút hết ba điếu xì gà liền tay. Đến lúc nghe tiếng con khóc oe oe, Lam Tư mới có thể nhẹ nhõm…”
Lam Tịch Dao mím môi, tay siết nhẹ, nhưng vẫn không rút lại khỏi tay mẹ.
Giọng của Mộc Tuỳ Tâm như dòng nước ngầm xuyên qua kẽ đá, dịu dàng nhưng nặng nề:
“Ba con không phải sợ Haiti. Ông ấy không sợ chiến tranh, càng không sợ nghịch cảnh. Nhưng ông sợ… sợ thế giới này đối xử với con giống như từng đối xử với ông vậy. Lạnh lùng, vô tình, đầy rẫy những cái bẫy và máu tanh.”
Một thực tế tàn khốc.
Ngón tay bà khẽ vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tịch Dao, ánh mắt dịu dàng mà sâu sắc:
“Dao Dao, con là đứa trẻ đặt nơi tim ông ấy. Là niềm tự hào lẫn nỗi yếu mềm duy nhất của Lam Tư. Dù con làm điều đúng, mẹ cũng mong con nhớ – mỗi bước chân con đi, là từng nhịp tim của cả ba và mẹ.”
“Chỉ cần con đau một chút, trái tim mẹ và ba con... cũng sẽ rách một đường.”
Tịch Dao rũ mắt, đôi hàng mi run khẽ, ánh sáng trong đáy mắt cô như ngập ngừng một tia nước – mong manh, nhưng không tan.
“Mẹ...” cô khẽ gọi.
Mộc Tuỳ Tâm nghe con gái nói, trong lòng càng thêm đau.
Không phải bà không tự hào.
Là một người mẹ, còn gì vĩ đại hơn khi con mình có chí hướng, có can đảm, dám bước ra khỏi vùng an toàn để cống hiến cho thế giới?
Nhưng đồng thời, bà cũng là một người phụ nữ đã từng sống giữa gươm đao, súng đạn, đã từng thấy quá nhiều người “có chí hướng” nằm xuống trong im lặng.
Mộc Tuỳ Tâm ôm lấy con gái, giọng bà trầm như dỗ dành một đứa trẻ
“Dao Dao, con thông minh, con can đảm, nhưng cũng vì thế mà mẹ càng lo hơn. Con có thể cứu người, mẹ tin con. Nếu con thật sự muốn đi, mẹ sẽ không cản. Nhưng đừng đi vì cố chấp. Hãy đi vì con tin rằng, mình phải làm vậy. Phía sau con… còn có Lam Bang, có ba, có mẹ, có hai anh. Chúng ta luôn sẵn sàng liều cả tính mạng để giữ con bình an.”
“Con sẽ ổn mà.”
Mộc Tuỳ Tâm vỗ nhẹ lên lưng con gái, môi khẽ mấp máy: “Được rồi, vậy con chuẩn bị đồ từ giờ đi. Hứa với mẹ, đi lành lặn – về bình an.”
Nước mắt Lam Tịch Dao rưng nơi khoé mắt, nhưng cô không để rơi xuống. Cô chỉ gật đầu.
“Vâng, con hứa.”
***
Trời đã về khuya, ánh trăng non lơ lửng trên nền trời đen tuyền như một đồng tiền bạc mỏng tang, soi sáng lối vào đại bản doanh rộng lớn. Cổng chính bằng hợp kim đặc chế đã mở rộng từ trước, ánh đèn chùm kiểu cổ chạm vàng từ tầng hai rọi xuống nền đá xám lạnh, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt lên lớp sương mỏng đầu xuân.
Đoàn xe Cadillac Escalade vừa về đến sân trước, tiếng động cơ còn chưa kịp tắt hẳn thì cổng phía Tây cũng mở ra, đoàn xe Kombat T98 của Tề Thiên Vũ lặng lẽ tiến vào trong tiếng bánh xe lăn đều trên nền gạch nung đỏ.
Cả bốn người đồng loạt bước xuống xe, không ai hẹn ai, nhưng lại như một buổi hội ngộ đã được định sẵn. Gió đêm lướt qua vạt áo, tà váy phất nhẹ như sóng nước, mang theo hương nhài thoảng từ khu vườn phía sau, trộn lẫn với khí tức nghiêm trang nơi căn cứ đầu não của một thế lực khét tiếng toàn cầu.
Mộc Ly Tâm rảo bước đến trước, khí chất ung dung mà không kém phần uy nghi, ngữ khí dịu nhẹ nhưng không giấu được sự sắc bén ẩn tàng:
“Con về rồi à? Đã ăn gì chưa?”
“Con ăn rồi.”
Tề Thiên Vũ cong môi tạo nên một nét cười rất nhạt như cơn gió đêm chạm vào mặt hồ phẳng lặng. Anh chưa trả lời vội, ánh mắt đã liếc sang phía em gái mình.
Đúng lúc đó, hai thuộc hạ mặc chế phục đen bước tới, trên tay cẩn thận bê xuống hai chiếc contrabass cỡ lớn được bọc bằng lớp nhung đen sang trọng, bên ngoài có thêu phù hiệu riêng của mỗi loại.
Nhìn thôi cũng đủ biết, cả hai chiếc đều là hàng cổ vật.
Tề Thiên Vũ cười khẽ, chất giọng trầm thấp mang theo chút trêu ghẹo:
“Tiểu Du, mới về đã đòi mẹ dẫn đi mua đồ chơi mới à?”
“Đúng vậy, anh hai ghen tị sao?” Tề Du nheo mắt, ngước nhìn anh trai, biểu tình như thể sắp bật cười.
“Ghen tị vì không kịp tranh với mẹ để mua cho em gái.” Tề Thiên Vũ khoanh tay, nhướng nhướng chân mày về phía Tề Du.
Cô dừng lại trước bậc tam cấp, cau mày kỳ thị:
“Hôm nay anh hai làm sao thế? Sến chết đi được.”
“Bình thường anh không thương em hay sao?”
Phong Vân William thong thả bước lại, ngón tay đang tháo găng da nâu.
“Chị không cản là hai đứa này đứng đây cả đêm đấy.”
Ly Tâm phì cười, bước đến vỗ nhẹ vào vai Tề Du, giọng như ru rắn vào ống trúc:
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất