Tề Du và Tề Thiên Vũ đồng loạt khẽ cúi đầu “dạ vâng” trước khi tách mỗi người một hướng. Dáng đi của Tề Du khoan thai, đôi giày gót nhọn đạp lên mặt đá cẩm thạch tạo nên tiếng động vững chãi. Tề Thiên Vũ chắp tay sau lưng, đi được vài bước lại quay đầu, giọng trầm thấp pha lẫn ý cười vang lên:
“Tiểu Du, qua biệt thự phía Đông với anh một chút.”
Tề Du nhướng mày nhìn về phía anh trai – ánh đèn tản mờ sau lưng anh khiến sống mũi cao thẳng của Tề Thiên Vũ như được ánh sáng chạm khắc, nhưng ánh mắt nhìn em gái lại nhu hòa đến lạ.
Nơi khóe mắt cô ánh lên vẻ hồ nghi lẫn hứng thú. Cô xoay người thong thả bước lại, lên xe cùng anh trai đến biệt thự phía Đông.
Xe vừa lăn bánh, bên trong là một khoảng yên lặng thoải mái. Mãi một lúc sau, Tề Thiên Vũ tháo găng tay da, nghiêng mặt nhìn sang em gái:
“Mẹ gọi em về cuối tuần à?”
Tề Du nhếch môi cười, ánh mắt lấp lánh như nước suối trong veo:
“Dù mẹ không gọi thì cuối tuần em vẫn về thôi, anh tưởng em thích lông bông ngoài kia lắm à?”
Cô chồng cằm nhìn anh, ánh mắt mang theo tia nghịch ngợm, nhưng lại không giấu nổi sự thân thiết thuần hậu nơi đáy lòng.
Tề Thiên Vũ nghe vậy liền mỉm cười, không hỏi thêm nữa mà chuyển đề tài:
“Toàn thị sao rồi? Có ổn không?”
Tề Du nhẹ gật đầu, giọng điệu thong dong:
“Tạm ổn. Toàn Bích đã mở một cuộc họp gia tộc khẩn, hiện giờ đang dồn lực chạy dòng tiền để cứu những chi nhánh sắp chết lâm sàng.”
Tề Thiên Vũ khẽ nhướng mày, nghe em gái dùng từ có phần u uẩn mà đầy thâm thúy, bỗng cười nhẹ. Còn Tề Du thì tiếp lời:
“Em cũng đã liên hệ Lý Tây Hoa để nhờ anh ấy hỗ trợ chi nhánh Toàn thị ở Brazil.”
Với người nắm giữ toàn bộ mạch tiền ở đó như gã, việc này... chỉ như ăn kẹo.
Tề Thiên Vũ bật cười, nhướng mày:
“Lại thêm một đầu thu nhập mới?”
Tề Du chỉ cười khẩy, không phản bác. Đôi môi đỏ mận nhếch nhẹ nơi khóe, kiêu ngạo và đầy ý tứ như thể đang nói: Thế thì sao?
Xe chậm rãi dừng trước biệt thự phía Đông. Hai người vừa bước vào phòng khách – họ vừa ngồi xuống ghế sofa Ý cao cấp thì Tần Trạch bước vào, trên tay là một hộp bánh macaron được đóng gói tinh xảo. Sắc hồng, xanh nhạt, vàng chanh, mềm mại như sắc màu mùa xuân nước Pháp.
Tề Du nhìn hộp bánh, khẽ cười rồi gật gù.
Anh hai vẫn nhớ món cô yêu thích, không xấu xa lắm.
Tề Du khéo léo vắt chân, tay cầm một chiếc macaron ngắm nghía, thân người nghiêng hẳn về một phía như đóa hoa đỏ nở nghiêng trong sương sớm, vừa yêu kiều vừa mang theo vẻ kiêu ngạo trời sinh:
“Anh hai đích thân đi kiểm tra đơn hàng hôm nay sao?”
Tề Thiên Vũ tháo nốt chiếc cà vạt đang thắt lỏng, ngón tay vuốt qua cổ áo như đang xoa dịu cơn mỏi:
“Ừ. Gần đây nhiều biến động. Anh không yên tâm giao hết cho cấp dưới. Có những thứ nếu không đích thân kiểm chứng... thì hậu quả sẽ không kịp cứu.”
Ngay lúc đó, một thuộc hạ bước vào, cung kính cúi đầu, tay cầm túi zip chống tĩnh điện, bên trong là một con chip màu bạc được niêm phong nghiêm ngặt.
“Thiếu gia,” giọng người kia đều đều “đây là con chip do Tạ tiên sinh đã mang đến sáng nay. Phía bên Bạch Ưng đại nhân đã tiến hành phân tích toàn bộ dữ liệu, tất cả đã được mã hóa lại và nén thành tập tin ở đây.”
Tề Thiên Vũ đón lấy, sắc mặt không biểu cảm, nhưng tia nhìn lóe lên lạnh lẽo.
Tề Du lập tức nhướng mày. Cô ngồi thẳng dậy, giọng trầm đi thấy rõ:
“Nếu là Bạch Ưng kiểm tra, vậy tức là ba tôi… đã biết nội dung trong đó rồi?
Thuộc hạ lập tức đáp:
“Thưa tiểu thư, lão đại chỉ ra lệnh chuyển thẳng tài liệu đến thiếu gia ngay sau khi phân tích xong. Lão đại… chưa từng xem qua.”
“Được rồi, ra ngoài đi.” Tề Du nhẹ đánh mắt ra hiệu.
Trong thoáng chốc, phòng khách rơi vào yên tĩnh. Ánh mắt Tề Thiên Vũ và Tề Du đồng loạt tối lại – một thứ trầm mặc đáng sợ lan ra như sương mù đêm đông.
Tề Du cau nhẹ một bên mày, ngón tay gõ nhịp lên đầu gối như đang suy tính.
“Lạ thật...” Cô quay sang nhìn Tề Thiên Vũ.
Cả hai đều biết rõ tính cách của Tề Mặc – người đứng đầu của Tề gia, là bậc vương giả trong thế giới ngầm chính tông. Người đàn ông ấy cả đời quen cầm quyền như hô phong hoán vũ, không có điều gì không đích thân can dự. Mỗi quyết định, mỗi lệnh ban ra đều là định đoạt sinh tử. Cũng chính vì vậy, việc ông không xem tài liệu trước mà để con trai cả xử lý, đối với Tề Thiên Vũ và Tề Du – đều có lý do ẩn bên trong.
Tề Thiên Vũ ngồi thẳng lưng, khí độ trầm ổn như một vị quân chủ điều binh giữa mưa bom bão đạn. Ngón tay dài lật từng trang tài liệu, đôi mày anh cau chặt – giữa hàng trăm con số và chuỗi mã phức tạp, ánh mắt ấy vẫn như lưỡi dao bén nhọn lướt qua từng dòng chữ, không bỏ sót một chi tiết nào.
Mỗi dòng chữ hiện lên dưới mắt anh như một đòn đánh vào thành trì niềm tin – mày anh càng lúc càng siết chặt.
“Trong tài liệu này...” giọng Tề Thiên Vũ trầm thấp, lãnh tĩnh như đang tự thuật một bản án tử hình. “Tín hiệu giao dịch đã bị sao chép. Có kẻ dùng mã vân tay nội bộ để xâm nhập hệ thống ngân hàng ngầm – vốn chỉ dùng để xử lý quỹ đầu tư giả lập của Tề gia.”
Tề Du nghe đến đó thì đưa tay ra, ngón tay thanh mảnh, móng được sơn màu nude nhạt, vừa tinh tế lại vừa cứng cáp. Cô không cần nói, anh hai đã đưa tài liệu cho cô ngay sau đó.
Tề Du cúi đầu xem, ánh mắt từ từ chuyển lạnh. Khí chất vốn mang ba phần lãnh đạm, nay như băng kết thành trụ thạch, tĩnh mịch mà đáng sợ.
“Tuyến giao dịch ẩn này,” anh nói tiếp “ngoại trừ gia đình chúng ta, chỉ có người của Hồng Ưng là nắm quyền ra vào. Nếu thật sự bị đụng vào, vậy thì chỉ có hai khả năng: nội gián… hoặc ai đó trong nhà phản.”
Tất nhiên sẽ không phải Hồng Ưng – Hồng Ưng không chỉ là một trong các trụ cột của Tề gia, là thuộc hạ thân cận tuyệt đối của Tề Mặc. Mà còn là người chú trong gia đình của anh em Tề gia.
Tề Du lật nhanh từng trang, ngón tay mảnh khảnh như búp ngọc lướt trên giấy, nhưng biểu cảm lúc này lại lạnh lẽo đến mức khiến người ta không dám đến gần. Nét mày hơi nhíu, miệng mím chặt
“Nếu nói đến người đang nắm giữ hệ thống tài chính… thì ngoài Hồng Ưng, còn có–”
Lời còn chưa dứt thì cửa phòng khách bật mở.
Tần Trạch như một cơn gió đen lao thẳng vào, giọng trầm khẩn:
“Lão đại!”
Cả hai đồng loạt ngẩng đầu.
“Bình tĩnh.” Tề Du lập tức lên tiếng, giọng nói lạnh mà sắc.
“Có chuyện gì?”
Tần Trạch khom người, hít sâu, cố gắng thu lại hơi thở hỗn loạn:
“Nguỵ Lâm bị tấn công ở đại lộ 295 rồi! Xe của anh ấy đang trên đường từ Washington về New York thì bị phục kích ngay đoạn ngã tư gần trạm kiểm soát liên bang cũ. Nhưng…”
“Nhưng?” Giọng Tề Thiên Vũ rít nhẹ một chữ.
“May mắn,” Tần Trạch thở ra, “xe của anh Lâm gặp đội Hỏa Diệm đang trở về sau khi hoàn tất việc giao hàng. Bọn họ đã kịp thời tiếp ứng, hiện tại đang đưa được anh Lâm về đại bản doanh.”
Tề Du và Tề Thiên Vũ không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau, ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc – chỉ cần một cái liếc, cả hai đã hiểu đây không còn là tai nạn đơn thuần.
Tề Thiên Vũ gật đầu, ánh mắt dần sắc như dao bén:
“Nói Ngụy Lâm nghỉ ngơi. Đồng thời, báo cho Hoả Diệm kiểm tra và giữ kín mọi thông tin, tuyệt đối không để rò rỉ ra ngoài.”
“Rõ.”
Tần Trạch cúi đầu xin phép.
Cánh cửa chưa kịp mở hẳn, giọng nói nhẹ như khói sương, lại bén như lưỡi kiếm tẩm độc của Tề Du từ phía sau lưng chậm rãi vang lên:
“Tần Trạch.”
Hai chữ ấy không lớn, nhưng lại như có sức nặng ngàn cân. Giống như ai đó vừa đặt tay lên vết thương chưa lành, chạm khẽ thôi mà cảm giác vẫn rát buốt tận tim gan.
Tần Trạch dừng bước. Cả thân hình cậu như khựng lại trong khoảnh khắc đó, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt xao động, lồng ngực khẽ phập phồng. Giọng cậu vẫn giữ vẻ cung kính quen thuộc:
“Vâng, tiểu thư có gì dặn dò?”
Cô không lập tức trả lời. Ánh mắt Tề Du nhìn xuyên qua bóng cậu, dường như ánh lên một tầng cảm xúc rất khó gọi tên – vừa là điềm tĩnh, lại vừa mang theo một thứ gì đó… khó đoán.
“Sắp tới, Tần Diệp sẽ đến Ý để phẫu thuật thanh quản,” cô nói, giọng đều đều, không nhanh không chậm, như thể chỉ đang thuật lại một tin tức chẳng có gì là quan trọng.
Một cơn chấn động mơ hồ thoáng qua ánh mắt của Tần Trạch. Cậu ngẩng đầu đầu, môi mím chặt, cánh tay khẽ run dù đã rất cố gắng che giấu.
“Tiểu thư… chuyện đó…”
Tề Du tựa nhẹ vào thành ghế, khoanh tay trước ngực, đôi chân vắt chéo, ánh mắt mông lung nhưng đầy sát khí:
“Vì cậu là anh trai của Tần Diệp,” cô chậm rãi nói, ngữ khí bình thản, “vậy nên tôi nghĩ cũng nên nói cho cậu biết.”
Chỉ một câu ấy thôi, như nhát đao xuyên qua lớp phòng bị cứng cáp bấy lâu nay. Tần Trạch bất động vài giây, rồi cúi đầu thật thấp, giọng nói khẽ vang lên, rất nhỏ nhưng đầy chắc chắn:
“…Cảm ơn cô, tiểu thư.”
Cậu chưa từng nghĩ đến việc – Tề Du quan tâm đến sức khoẻ của Tần Diệp.
“Hãy làm việc thật tốt cho anh trai tôi.” Giọng Tề Du lại trở về vẻ bình thường, khôi phục sự lãnh đạm cố hữu.
“Vâng.” Tần Trạch khẽ đáp.
Tề Du không nói gì thêm.
Tần Trạch cúi chào một lần nữa, rồi quay người, rời đi.
Tiếng cửa khép lại sau lưng cậu, nhẹ đến mức tưởng chừng không tồn tại.
Trong phòng, chỉ còn hai người.
Tề Thiên Vũ dựa hờ vào thành ghế, cằm hơi nghiêng, ánh nhìn lướt qua em gái như đang cân đo từng đường nét biểu cảm trên khuôn mặt thanh lệ ấy. Ngón tay thon dài của anh khẽ gõ lên mặt bàn gỗ mun theo tiết tấu chậm rãi, như một thứ âm thanh nhấn nhá để dò xét.
“Em thật sự để Tần Diệp qua Ý?”
2
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất