Tề Du không ngẩng đầu. Cô vẫn ngồi nghiêng người bên sofa, ánh sáng từ đèn treo trên trần phản chiếu lên gương mặt trắng ngà kia, khiến từng đường nét trở nên lạnh lẽo mà mị hoặc lạ thường. Giọng cô vang lên nhàn nhạt:
“Hôm qua em đã gặp anh Gia, anh ấy nói có thể thử, nên em cũng muốn Tần Diệp có cơ hội.”
Cô cầm một chiếc macaron lên, cắn một cái, vị dâu ngọt ngào nhè nhẹ thấm vào đầu lưỡi.
“Dù sao, nó có tận đến hai mặt lợi cho chúng ta.”
Giọng điệu thản nhiên, nhưng phía sau là một tầng thâm ý sâu như vực.
Tề Thiên Vũ hơi nhướng mày, ngón tay ngừng gõ, đáy mắt hiện lên một tia tiếu ý u ám. Bọn họ vốn là người đã quen nhìn rõ mọi lớp mặt nạ trong giới hắc đạo, thế nên Tề Thiên Vũ chỉ cần một câu là đủ để đọc được ẩn ngữ trong lời Tề Du.
Em gái anh không phải người có tâm địa ác độc, nhưng cũng tuyệt không phải là kẻ nhân từ.
Thứ mà Tề Du vừa đưa ra – vừa là lòng tốt, cũng vừa không hẳn là lòng tốt.
Nó giống một lưỡi dao có lưỡi ngược, càng cầm càng dễ đứt tay. Nhưng trong tay cô, nó trở thành một món vũ khí tinh tế – không máu me, không giết chóc, nhưng đủ khiến người ta khó lòng thoát khỏi.
Nếu thuộc hạ như Tần Diệp phản ứng nhanh nhẹn, thì Tề Du chính là người được lợi đầu tiên. Đó còn là một lần thử thách lòng trung thành, một phép thử về vị trí và giá trị của từng quân cờ.
Trong thế giới của Tề Du, cảm tình là sợi dây mỏng nhất, nhưng lại có sức trói mạnh nhất – vì không dễ tạo ra, càng không dễ buông bỏ.
Ánh đèn pha lê từ trần nhà phản chiếu lên mắt cô, khiến con ngươi như phủ một tầng băng mỏng, lạnh giá đến thấu xương. Nhưng ngay khoé môi, lại thấp thoáng một tia tiếu ý, mơ hồ như khói sương, như trăng non rọi lên mặt nước – đẹp, nhưng tuyệt đối khó có thể chạm vào.
“Gia Castellano đến Massachusetts sao?” Tề Thiên Vũ cười khẽ, như lơ đãng hỏi.
“Ừm, anh ấy hình như có việc ở Boston nên sẵn đến để mừng việc em nhập học.” Tề Du khẽ gật đầu, bàn tay thoăn thoắt thao tác trên điện thoại – màn hình liền hiện ra GPS độc nhất của đoàn xe Tề gia. Đôi mắt liếc qua màn hình, rồi bỗng dừng lại, ánh nhìn chợt biến đổi.
“Đoàn xe Hoả Diệm còn tận năm mươi phút nữa mới quay về.” Giọng cô bình tĩnh, rõ ràng. “Anh nghỉ ngơi đi, để còn tỉnh táo mà xử lý mọi chuyện.”
Nói rồi, Tề Du đứng dậy, tay trái xách theo hộp bánh macaron.
Dáng người cô cao gầy, bước đi vững chãi.
Trước khi rời khỏi phòng, cô dừng chân, nghiêng đầu khẽ nói:
“Anh hai, cẩn trọng.”
Tề Thiên Vũ tựa vào thành ghế, hơi nheo mắt nhìn theo bóng dáng mảnh mai đang rời đi, giọng nói như mang theo ý cười bất tận:
“Em cũng cẩn thận.”
Cánh cửa đóng lại, ánh đèn nơi hành lang ngoài kia trở nên nhạt dần, nhưng dư vị của cuộc trò chuyện vẫn còn quẩn quanh trong không khí – như khói thuốc súng chưa tan, như lời nguyền chưa kết thúc.
Đúng năm mươi phút sau. Không hơn, không kém.
Đoàn xe bọc thép cắt qua cổng số 2, tiến thẳng vào đại bản doanh. Không rẽ vào khu quân sự phía Bắc như thường lệ, dàn SUV sơn đen phủ lớp chống đạn chuyên dụng đồng loạt chuyển hướng, chạy thẳng về phía khu y tế nội viện.
Bầu trời đêm lặng gió. Ánh sáng trắng nhạt từ dãy đèn phản quang trải dài hai bên đường đá, hắt lên lớp bụi đỏ còn vương lại từ bánh xe vừa thắng gấp, tạo thành một lớp sương lặng mỏng đầy áp lực.
Cửa xe mở.
Nguỵ Lâm được hai thuộc hạ dìu xuống, sắc mặt tái nhợt, tay trái vẫn còn vết máu thấm qua băng gạc, vai áo rách toạc, lộ ra vết thương dài xước từ bả vai xuống ngực trái. Dù vậy, ánh mắt anh vẫn vô cùng tỉnh táo, không có lấy nửa điểm hoảng loạn.
Phía sau, Hoả Diệm vừa bước xuống xe, mái tóc layer màu cam nổi bật hất ngược ra sau theo thói quen. Bộ đồ liền thân jeans được kéo khoá tới hông, lộ ra áo tank đen bên trong, đôi giày dính bùn đất chưa kịp lau. Hắn ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, ánh mắt như thiêu đốt, khí thế hừng hực khiến cả đám người canh gác cũng phải theo bản năng đứng nghiêm hơn.
Chính là Hỏa Diệm – hậu bối được huấn luyện dưới trướng Hắc Ưng.
Nếu Hắc Ưng là lưỡi kiếm sắc lạnh âm thầm vung trong bóng tối, thì Hỏa Diệm là quả pháo hạng nặng luôn sẵn sàng thiêu rụi mọi thứ cản đường.
Cái tên đúng như tính cách – nóng, bộc trực, nổ tung chỉ trong ba giây nếu bị chọc đúng chỗ.
Tần Trạch chạy đến, sắc mặt hơi căng nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Nhìn thoáng qua tình trạng của Nguỵ Lâm, cậu liền quay sang Hoả Diệm:
“Anh bị thương chỗ nào không? Có cần–”
Chưa kịp nhận được câu trả lời, Hỏa Diệm đã gầm lên một câu thô tục đầy giận dữ:
“F*ck! Tao không biết lũ nào ăn gan hùm mật gấu mà dám phục kích xe của Nguỵ Lâm giữa cái đất Mỹ này! Nếu không phải ông đây tình cờ đổi tuyến, có khi giờ này đã phải vớt thây nửa sống nửa chết của Nguỵ Lâm rồi!”
Tần Trạch biết tính, không giật mình, cũng không can ngăn, chỉ mỉm cười hòa nhã:
“Anh đừng nóng. May là có anh nên mới xoay chuyển kịp thời.”
“Xoay cái đầu mày. Đang nóng còn gặp mày nữa!”
Nói rồi Hỏa Diệm hất tóc, thở mạnh ra một hơi, như đang cố dằn cơn tức giận.
Tần Trạch thấy vậy cũng không ép tiếp, giở giọng trêu đùa hòng hạ nhiệt:
“Thật ra, anh nên nói cảm ơn trời đất. Chứ máu anh nóng vậy, gặp vụ gì nghiêm trọng hơn chắc trực tiếp đốt luôn đại lộ 295 mất. Mà anh cẩn thận đấy, bên ngoài không còn yên ổn như trước nữa đâu. Đại lộ 295 từng là tuyến dự bị, giờ cũng không còn an toàn.” Tần Trạch lên tiếng, cố giữ cho giọng mình bình thản.
“Không cần mày dạy!” Hoả Diệm cắt lời, nhưng sắc mặt đã dịu đi phần nào. Hắn biết Tần Trạch nói đúng.
“Con mẹ nó chứ!” Hắn gầm lên lần nữa, song lần này kìm nén, như chỉ trút ra hơi thở “Tao mà biết là ai gài vụ này, tao cho nó biết thế nào là lửa địa ngục! Nguỵ Lâm mà có mệnh hệ gì, ông đây lột da, băm xương nó từng đốt một!”
3
Tần Trạch bình tĩnh, lui nửa bước rồi nói nhẹ:
“Anh có lột xương cũng phải chờ y tá băng bó xong cho Nguỵ Lâm đã. Với lại...”
Cậu ngẩng mắt, ánh nhìn dừng lại nơi đường gân đang giật giật nơi thái dương Hỏa Diệm, chậm rãi nói tiếp, từng lời như giọt nước mưa rơi vào lửa cháy:
“…anh hạ giọng một chút.”
Hoả Diệm đang cơn thịnh nộ, sắc mặt đỏ bừng, hai tay siết chặt như muốn đấm nát cả không khí. Hắn vừa chuẩn bị mở miệng tiếp tục gào lên, thì đã bị Tần Trạch đè lại bằng giọng nói không nhanh không chậm.
“Khu Tây Bắc này... chỉ cách một vách rừng ngô đồng với biệt thự phía Tây của tiểu thư. Nếu lỡ đánh thức tiểu thư rồi, dựa theo tính cách tiểu thư – hậu quả anh gánh nổi không?”
2
Hai chữ “tiểu thư” vừa rơi xuống. Ngay lập tức, Hỏa Diệm im bặt.
Toàn thân hắn như căng cứng trong một giây, rồi lập tức đập vào bả vai Tần Trạch:
“Má! Không nói sớm.”
Tần Trạch cười né qua một bên, phản bác:
“Tôi mà nói được chắc cũng thành tiên rồi, anh vừa bước xuống xe là mắng cả họ đối phương rồi, ai chen vô được câu nào?”
Hoả Diệm nhíu mày thắc mắc nhưng giọng vẫn hạ xuống một chút:
“Mà biệt thự tiểu thư có cách âm tuyệt đối. Ở đây nói lớn một chút thì làm sao ảnh hưởng? Mày dọa ông à?”
Tần Trạch không nói, chỉ nhướn mày, giọng như đùa như thật:
“Đúng, tiểu thư không nghe. Nhưng… lão đại thì nghe được.”
“Lão đại ở bên biệt thự phía Đông thì làm sao-”
“Lão đại ở bên trong.”
Hoả Diệm: “…”
“Lão đại ở bên trong à?”
“Ừ, ngồi bên trong chắc cũng được mười lăm phút. Anh còn gào lên, không sợ bị lão đại tẩn ngược?”
Hỏa Diệm im bặt, nghiêm túc hiếm thấy trong mười mấy năm hắn về dưới trướng Tề gia, rồi bất ngờ đá nhẹ vào bắp chân cậu, kèm theo một câu mắng khẽ:
“Thông báo liền mạch là mày đứt hệ hô hấp giãy đành đạch hay gì mà cứ báo rời rạc như vậy?”
Tần Trạch nhanh nhẹn lùi về sau nửa bước, tránh trọn vẹn, cười khổ:
“Anh mà bớt chửi lại thì tôi sẽ báo tin còn nhanh hơn cả hệ thống vệ tinh của NATO.”
Hắn quay đầu nhìn về phía cửa chính khu y tế – cánh cửa vẫn còn mở hé, ánh đèn vàng nhạt bên trong hắt ra – tĩnh lặng như sóng ngầm, nhưng trong mắt Hoả Diệm lúc này lại tựa địa môn.
Trong giây lát, gương mặt từng rắn rỏi, ngang tàng giờ hiện rõ chút… bối rối.
Tần Trạch nhìn hắn, cố nén cười:
“Anh tính bước vào với cái mặt đỏ bừng như mới ăn nhầm ớt à? Hay để tôi đi trước dọn đường cho?”
“Câm miệng.”
Hoả Diệm hạ giọng, nhưng giọng nói đã dịu đi quá nửa. Hắn đưa tay vuốt tóc, kéo lại cổ áo, bước nhanh lên hai bước, nhưng chân trái còn chưa bước vào ngưỡng cửa, đã quay lại thì thầm:
“Tao trông ổn chứ?”
Tần Trạch đáp tỉnh rụi:
“Ổn, nếu lão đại bị mù.”
“Mẹ mày...!”
Lời mắng chưa dứt, bên trong truyền ra một giọng trầm thấp.
“Hai người đứng ngoài cãi nhau xong chưa?”
Tiếng nói thu hút sự chú ý của cả hai – là Ngân Hồ.
“Mau vào đi, lão đại đang chờ.”
Tần Trạch thở dài:
“Tôi tưởng anh Diệm không sợ gì trên đời.”
Ngân Hồ cười nhạt:
“Hoả Diệm đúng thật là không sợ gì, chỉ sợ mỗi người nhà Tề thôi.”
Trong văn phòng tạm thời ở khu vực y tế, Tề Thiên Vũ đứng bên cạnh bàn, đang gỡ từng chiếc găng tay da, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như lưỡi đao.
Ánh sáng từ chùm đèn pha lê dọi xuống thân hình cao lớn, khí chất bá khí tỏa ra khắp nơi. Gương mặt như tạc, ánh nhìn thâm u không biểu cảm, khiến cả căn phòng như rơi vào tĩnh lặng.
Cửa mở ra.
Ngân Hồ bước vào đầu tiên, tiếp đến là Hoả Diệm và Tần Trạch bước vào, khí thế nửa phần ngang ngược, nửa phần quy củ. Hỏa Diệm cúi đầu một cái, ngữ điệu không còn phách lối:
“Lão đại.”
Tề Thiên Vũ ngước mắt, ánh nhìn quét lên gương mặt dính chút máu đã khô của Hoả Diệm, môi mím chặt thành đường thẳng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất