Hoả Diệm trầm mặc hai giây, rồi bắt đầu thuật lại. Khác hẳn vẻ nóng nảy lúc nãy, khi này giọng hắn trầm ổn, rõ ràng, từng câu từng chữ như gạch khắc lên đá.
Sắc, mạch lạc, không chút do dự.
Khi hắn nhắc đến đại lộ 295, mắt Tề Thiên Vũ khẽ híp lại, mũi chân gõ nhịp đều đều lên sàn đá. Những âm thanh nhỏ vang vọng trong phòng y tế yên tĩnh, như chuỗi tín hiệu cảnh báo đang dần thành hình.
“Bình thường tôi sẽ đi xa lộ 50, nhưng hôm nay, vì tuyến đó đột nhiên bị chặn bởi Cơ quan Giao thông bang với lý do bảo trì đường, tôi phải vòng qua đại lộ 295. Không ngờ vừa rẽ vào đã thấy xe của Nguỵ Lâm bị hai chiếc Jeep Rubicon truy đuổi. Khi đội tôi can thiệp, còn chưa kịp tra hỏi thì đám người đó tự ôm đầu rồi chết. Mắt trợn ngược, miệng sùi bọt, giống như bị... phát nổ từ bên trong não.”
Tề Thiên Vũ xoay đầu nhìn Hỏa Diệm, ánh mắt lạnh và thâm như vực sâu:
“Ôm đầu?”
Hỏa Diệm gật, tỏ vẻ nghiêm túc hiếm thấy:
“Vâng, ban đầu tôi tưởng giả vờ. Nhưng sau đó bọn chúng ngã xuống, thất khứu đều chảy máu... Rõ ràng là chết vì nội thương từ nội sọ rất nghiêm trọng.”
Ngay lúc ấy, cửa phòng họp khu y tế bị gõ ba lần, đúng trình tự.
“Vào đi.” giọng Tề Thiên Vũ trầm thấp, không gợn cảm xúc.
Cánh cửa chậm rãi mở ra.
Nguỵ Lâm được hai thuộc hạ dìu vào. Mặt mày tái xanh, vết thương nơi vai vẫn còn rỉ máu, áo sơ mi trắng đã bị nhuộm thành mảng sẫm. Nhưng ánh mắt anh vẫn giữ sự kiên định, trầm tĩnh như nước giếng sâu không một gợn sóng.
Vừa thấy Tề Thiên Vũ, Nguỵ Lâm lập tức cúi người, giọng khàn nhưng dứt khoát:
“Lão đại.”
Tề Thiên Vũ gật nhẹ, ánh mắt hơi hạ xuống nơi vai đang băng bó, giọng nhàn nhạt:
“Sao không nghỉ ngơi?”
“Thân thể tôi còn chịu được.” anh đáp, sống lưng vẫn thẳng tắp. “Không dám lười biếng trước khi làm rõ toàn cục.”
Tề Thiên Vũ không nói gì, chỉ khẽ nâng tay, xoay người bước về chiếc ghế trung tâm, chậm rãi ngồi xuống.
Nguỵ Lâm hiểu ý, không cần lệnh đã bắt đầu báo cáo:
“Hôm nay, lúc đang trên đường từ Washington về, tôi bị hai xe lạ truy sát. Theo phán đoán, có liên quan đến việc tôi đã xử lý một tên phản đồ.”
Tần Trạch khựng lại, ánh mắt khẽ liếc sang, Ngân Hồ thì lập tức quay đầu:
“Tên phản đồ?”
Không giống những người khác, thay vì hỏi là ai. Tề Thiên vũ lại lãnh đạm hỏi.
“Tại sao lại giết?” giọng anh nhẹ mà bén như đao cắt gió.
Nguỵ Lâm hơi cúi đầu, sống lưng vẫn giữ thẳng, vết thương ở bụng vừa mới khâu lại khiến khóe môi anh thoáng tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương nhưng ánh mắt vẫn kiên định như trước sau chưa từng lung lay.
"Thuộc hạ bất tài, không kiểm tra kỹ càng từ đầu, để một con rắn độc trà trộn vào nội bộ, tội không thể tha."
Giọng nói của anh bình tĩnh, nhưng từng từ đều sắc bén như dao, xen lẫn hối hận và oán hận.
Ánh mắt Tề Thiên Vũ lạnh như sương đọng, không biểu lộ ý vị, chỉ nhẹ nhàng gật đầu ra hiệu anh tiếp tục.
Nguỵ Lâm khẽ thở ra, ánh mắt tối đi.
“Lúc đầu tôi định đưa hắn về để điều tra nhưng khi khống chế, tôi phát hiện ở sau cổ hắn có một chấm tro nhỏ. Sau khi hắn chết, tôi đã cho người mổ sọ của hắn thì thấy – đó là thiết bị được cấy là dạng thiết bị tự huỷ thần kinh từ xa.”
Tần Trạch nghe đến đây, sắc mặt liền biến đổi.
“Là thiết bị độc lập, không kết nối mạng?”
Nguỵ Lâm gật đầu:
“Chính xác, là loại thiết kế cho những gián điệp hạng nặng, thường chỉ thấy trong nội bộ các tổ chức phản gián quốc tế, hoặc...”
Anh ngừng lại một giây, rồi nói tiếp:
“Hoặc đã bị đối phương đào tạo trong thời gian dài.”
“Vậy có thể đúng rồi, lũ người truy sát Nguỵ Lâm cũng bị cấy thiết bị tự huỷ thần kinh từ xa.” Hoả Diệm khẽ hít vào, tiếng kẽo kẹt nơi hàm răng đã dừng lại. Hắn hừ lạnh:
“Đám chó chết ấy mà còn chui vào nội bộ được thì không phải chỉ có phản đồ, mà là có cả con chuột chúa!”
Tần Trạch nhìn sắc mặt của Tề Thiên Vũ, nhỏ giọng nhắc nhở Hoả Diệm:
“Anh Diệm, đang ở trước mặt lão đại.”
Hoả Diệm lúc này mới ý thức lại đôi chút, im lặng mà cúi đầu.
“Xin lỗi lão đại, tôi bức xúc quá.”
“Mà, hắn là ai?” Tần Trạch thắc mắc.
“Một trong các trợ tá thuộc tổ vận hành tài chính phân nhánh của đơn hàng Châu Mỹ. Hình như tên này đã từng được lệnh điều về kiểm soát quỹ tạm thời tại chi nhánh Dallas. Theo tài liệu nội bộ, hắn không có thẩm quyền truy cập tuyến quỹ ẩn, nhưng hôm nay tôi vô tình phát hiện ra – hệ thống ghi nhận vân tay và mã xác thực mà hắn dùng để mở lớp ẩn thứ ba của hệ thống giao dịch ngầm, ba ngày trước.”
Căn phòng tức khắc rơi vào im lặng.
Ngay cả Hỏa Diệm cũng sững sờ:
“Vậy là hắn đã được cấp quyền không thuộc phạm vi phân công? Nhưng làm sao hắn có?”
“Chắc vì tôi đã vô ý – nên để tên đấy ăn cắp mẫu vân tay và mã xác thực.”
“Nguỵ Lâm ơi là Nguỵ Lâm, hết nói nổi rồi.” Hoả Diệm đập trán than vãn. “Mọi khi cẩn thận, sao giờ lại bất cẩn như thế. Yêu đương hay sao mà ngơ hết cả.”
Tề Thiên Vũ nhướng mày.
Tần Trạch vội bịt miệng Hoả Diệm – kẻo không, chết cả lũ.
Nguỵ Lâm nhìn vào mắt chủ nhân của mình, ngữ khí càng thêm trầm trọng:
“Thế nên, nếu tôi không giết hắn – hắn sẽ chết trước khi khai. Còn chưa kể, nếu để bị tra tấn, thiết bị đó sẽ tự kích hoạt, dẫn đến loạn tần số thần kinh và lan sang máy chủ mạng lưới nội bộ. Toàn bộ tín hiệu lẫn dữ liệu sẽ bị xóa sạch”
Ngân Hồ khẽ cười lạnh.
“Dùng thiết bị tân tiến cấy ghép để trấn áp tra khảo... Vậy mà vẫn có kẻ nghĩ đến. Tề gia từ bao giờ lại trở thành miếng thịt mềm cho đám lang sói hoang thèm nhỏ dãi như vậy?”
Nguỵ Lâm nghiêng người, cúi đầu thật thấp:
“Tôi mạo muội giết người, không xin chỉ thị trước. Nhưng nếu để hắn sống, hậu họa sẽ khó lường.”
Tề Thiên Vũ không nói ngay.
Anh ngồi im, ngón tay thon dài khẽ chạm vào cằm, ánh mắt hơi cụp xuống như đang lắng nghe dư âm trong tim óc. Im lặng một lúc, anh buông một tiếng:
“Tốt lắm.”
Cả phòng thoáng khựng lại.
Ngay cả Hoả Diệm, người vẫn tưởng sẽ bị truy xét vì “giết trước, hỏi sau” – cũng giật nhẹ chân mày.
Lão đại không trách, mà còn nói "làm tốt"? Lão đại nhà hắn… có bị ai đoạt hồn không vậy?
Nghĩ là như thế, nhưng kêu hắn chuyển đổi suy nghĩ thành lời nói – hắn đâu có ngu.
Tề Thiên Vũ đứng dậy, ánh sáng từ đèn chùm hắt xuống dáng người cao lớn của anh, phản chiếu một bóng dài trên sàn.
"Nhưng đây là lần cuối, Nguỵ Lâm.”
Nguỵ Lâm hiểu – nếu lần sau, anh còn tự ý xử lý. Kết cục, ắt đã định dưới mồ.
Tề Thiên Vũ cất lời, ánh mắt liếc qua từng thuộc hạ, giọng lãnh đạm mà dứt khoát như đao phong.
“Tề gia không dung túng cho lỗi lầm, càng tuyệt không dung thứ cho phản bội. Từ giờ trở đi – tăng gấp đôi rà soát nội bộ. Đây là lời cảnh tỉnh cho tất cả.”
“Rõ!” Bốn người đồng thanh, khí thế ngưng tụ, sát khí bốc lên.
Anh khẽ liếc nhìn vết máu thấm qua áo Nguỵ Lâm, ánh mắt hơi dịu xuống một tia mà người ngoài khó nhận ra.
"Về nghỉ đi, vết thương kia... nếu nhiễm trùng, tôi không đào người từ mộ lên đâu."
Câu nói ấy, ngoài lạnh lùng còn ẩn chứa một chút quan tâm không rõ hình hài. Nguỵ Lâm sững người một thoáng, rồi nhẹ nhàng đáp:
“Vâng, lão đại.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất