Cuối tuần tại Tề gia là hai ngày tàn khốc truy lùng nội gián, một trận bão ngầm không tiếng súng.

 

Còn ở Lam Bang thì cũng chẳng yên bình hơn.

 

Sự “khắc nghiệt” nơi đây đến từ một nguồn duy nhất – Lam Tư, và đối tượng hứng trọn cơn giận chính là Lam Tịch Dao.

 

Đây là lần đầu tiên, người đàn ông nổi danh nghiện con gái – lại thể hiện lửa giận một cách rõ rệt và lạnh lẽo như vậy.

 

Trong cả một ngày thứ bảy, bầu không khí nơi phòng ăn sang trọng vốn luôn rộn tiếng cười lại đặc quánh như phủ sương mù. Lam Tư ngồi im lặng ở vị trí đầu bàn, tay cầm dao nĩa cắt thịt như cắt niềm tin, không buồn ngẩng đầu. Mỗi lần Lam Tịch Dao cất tiếng hỏi, ông hoặc đáp cụt lủn như đang nói chuyện với người xa lạ, hoặc hoàn toàn không phản ứng.

1

 

Dù Mộc Tuỳ Tâm có nói thế nào thì những lời nói nhẹ nhàng của bà chẳng thay đổi được gì. Lam Cảnh Thần và Lam Nhiên, hai người con trai được mệnh danh là "tường vững cột đồng" của Lam Bang còn thảm hơn.

 

Cả hai lần lượt vào phòng làm việc của ông ba nhà mình, song… cả hai đều bị đuổi ra không quá ba phút.

 

Một lần là cảnh cáo.

 

Hai lần là cấm đoán.

 

Hôm nay đã là Chủ nhật.

 

Phòng khách Lam gia vào chiều im lặng như cõi thiền. Cửa kính sát đất để mở, gió đầu hè từ khu vườn hoa anh đào phía Tây thổi vào, mang theo hương thơm thoang thoảng xen mùi nắng gắt cuối ngày. Ba anh em ngồi đối diện nhau trên bộ sofa bọc da lạc đà, mỗi người cầm ly trà nhưng chẳng ai động vào.

 

“Em nên dời lịch đi Haiti.” Lam Cảnh Thần nói, giọng nghiêm nhưng không gắt. “Không phải anh phản đối, nhưng nếu em đi ngay sau mai, ba sẽ giận hơn nữa.”

 

Lam Tịch Dao tựa người ra sau, mắt nhìn xa ra tán cây dương liễu đang nghiêng ngả nơi xa.

 

Ánh chiều tà lấp lánh phản chiếu nơi đồng tử đen sâu như giếng cổ, đôi mắt ấy vốn sáng ngời cương nghị, nay lại pha chút trầm tư lặng lẽ. Cô khẽ thở ra một tiếng, môi cong lên nhạt nhòa, thanh âm ấy nhẹ như tơ tằm, nhưng ẩn chứa biết bao kiềm nén.

 

“Em biết rõ là nguy hiểm... nhưng mà–”

 

“Đừng có ‘nhưng nhị’ gì ở đây.” Lam Nhiên ném chiếc bật lửa xuống mặt bàn, thanh âm vang lên “cạch” một tiếng chói tai. Gương mặt vốn anh tuấn lại hiện rõ vẻ khó ở. Giọng nói mang âm điệu bộc trực thường thấy, không hề che đậy sự bức xúc.

 

Cậu nhìn thẳng vào cô gái đang ngồi đối diện. Đôi mắt Lam Nhiên lúc này, giống hệt Lam Tư năm xưa, ẩn giấu sau vẻ cợt nhả là một thứ nghiêm cấm sắc bén.

 

“Nếu em hỏi ý kiến anh, thì anh cũng không đồng ý. Em tưởng cứ là bác sĩ là có quyền đâm đầu vào vùng tử địa sao? Em nghĩ cái áo blouse trắng là lá chắn giữa em và súng đạn hả? Dù là MSF hay là gì đi nữa, đó vẫn là chiến địa! Nếu em cứ một mực muốn đâm đầu vào, thì là ngu xuẩn.”

 

Lam Nhiên, ngày thường vẫn luôn xem Lam Tịch Dao như tâm can bảo ngọc, chỉ thiếu nước nâng niu trên tay mà không dám để rơi, chiều chuộng đến mức có thể dời cả trời xanh nếu cô muốn. Nhưng khác với Lam Cảnh Thần là người anh cả ôn hòa, luôn âm thầm đứng sau, bao dung tất thảy những điều nàng mong cầu, Lam Nhiên lại là kiểu người không ngần ngại đối diện trực diện với sự thật.


 

Một khi chuyện gì chạm đến giới hạn của lý trí và nguyên tắc mà cậu cho là nguy hiểm, thì cho dù đó là Tịch Dao – đứa em gái mà cậu yêu thương nhất, cậu cũng tuyệt đối không nhượng bộ.

 

Cậu sẽ không lựa lời.

 

Không khoan nhượng.

 

Không né tránh.

 

Mặc cho lời nói có sắc bén đến mức khiến người khác tổn thương, chỉ cần là điều mà cậu tin là đúng, Lam Nhiên sẽ nói thẳng thắn, dứt khoát, không chút do dự.

 

Dưới bề ngoài phóng khoáng và có phần tùy tiện, Lam Nhiên là người sống rất nguyên tắc.

1

 

Lam Tịch Dao không phản bác ngay, chỉ lặng lẽ nhìn anh trai song sinh của mình. Có lẽ dù là song sinh, cả hai vẫn không hẳn sẽ có sự tương thông.

 

“Anh ba…” cô khẽ cười, nụ cười mỏng như cánh hoa trà cuối mùa “Hiện tại tình hình ở Port-au-Prince đã ổn hơn nhiều Nơi đó tuy loạn, nhưng đã có quân đội Liên Hợp can thiệp–”

 

“Can thiệp?” Lam Nhiên cười khẩy. “Đến cả bản thân họ còn chưa bảo vệ được chính mình, đến chính phủ cũng chẳng can thiệp được. Vậy quân đội Liên Hợp có ích sao? Còn thua cả một tổ đội khu vực của Lam Bang.”

 

Cô ngẩng đầu, đôi mắt đối diện thẳng với ánh mắt căng thẳng của Lam Nhiên.

 

“...em không yếu ớt đến mức không giữ nổi mạng sống của mình.”

 

“Ừ, giữ được mạng thì giỏi lắm rồi.” Lam Nhiên giơ hai tay lên không, rồi buông xuống trong một động tác bất lực rõ rệt. “Anh hết nói nổi rồi.”

 

“Thôi nào Lam Nhiên.” Lam Cảnh Thần quay sang nhắc nhở.

 

Không khí rơi vào tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng đồng hồ cổ kêu tích tắc, tích tắc... như đếm từng giây xé lòng giữa người thân.

 

Lam Tịch Dao cụp mắt, bàn tay siết nhẹ thành quyền trên đùi. Gương mặt trắng ngà không trang điểm, chỉ tô chút son màu ấm, toát lên nét thanh tú mà cương quyết như hoa ngọc lan giữa gió lồng.

 

Cô nói khẽ, nhưng từng chữ như đóng dấu:

 

“Tối nay, em sẽ nói chuyện lại với ba.”

 

“Dù có thế nào... em cũng sẽ đi.”

 

Lời thốt ra, nhẹ nhưng vang. Không phải là quyết định bốc đồng, càng không phải khẳng khái nhất thời. Mà là quyết định đã được cân nhắc, là cách Lam Tịch Dao muốn cho bản thân cơ hội để mạnh mẽ hơn nữa.

 

***

 

Cùng buổi chạng vạng hôm đó, tầng trưng bày nhạc cụ – khu biệt lập phía Nam của đại bản doanh.

 

Ánh hoàng hôn xuyên qua tường kính chống đạn dày gần 20cm, rọi nghiêng trên những tủ trưng bày bằng hợp kim titan mạ bạc. Bên trong là từng cây contrabass được bảo dưỡng và niêm phong như bảo vật cổ đại – mỗi chiếc đều là độc bản, có cây chế tác từ gỗ mun hơn trăm năm tuổi, có cây mặt đàn được khảm mã não, kim cương, ngọc quý, hổ phách, thậm chí là đá thiên thạch, không có chất liệu quý giá nào mà trong phòng này không có.

 

Phòng trưng bày contrabass – một không gian rộng như phòng khiêu vũ kiểu châu Âu cổ, lặng ngắt như thể chứa đựng cả thời gian bị đóng băng. Mỗi cây đàn đều được bọc trong kính chống nhiệt, chống ẩm, và điều chỉnh nhiệt độ theo từng múi giờ quốc tế. Cả căn phòng ngập đầy mùi đàn gỗ già, hương mộc lan dịu nhẹ, và… tiếng bước chân ai đó đang vang lên đều đặn.

 


 

Giữa lòng không gian đó, một bóng dáng nữ nhân thanh mảnh đứng thẳng lưng bên dãy trưng bày chính.

 

Tề Du mặc một chiếc đầm nhung tăm cổ vuông, màu đen tuyền, lộ xương quai xanh mảnh dẻ, tạo nên khí chất trầm mặc và quý khí vô cùng. Tóc dài buộc hờ bằng dây lụa trắng, đuôi tóc nhẹ rũ xuống bả vai, mềm như sương mai chạm lụa. Cô đang nghiêng người điều chỉnh nhiệt độ bên trong khoang đàn.

 

Bàn tay thon dài đeo găng satin màu bạc, đang nhẹ nhàng chạm vào hệ thống điều chỉnh độ ẩm bên cạnh chiếc contrabass đời đầu của Pháp. Dáng vẻ ấy, tĩnh lặng, chăm chú, tưởng như một nghệ sĩ cổ điển đang kiểm tra "tâm mạch" của chính mình.

 

Giọng nam vang lên từ cửa sau, âm điệu đậm chất Âu, mềm nhưng chứa hàm ý trêu ghẹo:

 

"Lần này, nhóc định trưng bày bảo bối ở đâu?"

 

Tề Du không quay đầu, mắt vẫn dán vào màn hình hiển thị, chậm rãi kiểm tra bảng điện. Cô biết, người đang đi tới là ai, chỉ qua khí tức thanh lãnh và bước chân ung dung kia là… kẻ hay châm chọc nhất Tề gia.

 

Phong Vân William.

 

"Em chưa quyết. Có thể là Los Angeles, hoặc Chicago…" giọng cô nhẹ như gió lướt cành mai, bình thản đến mức khó đoán cảm xúc. Kiểm tra xong bảng điện, đóng lại hệ thống điều khiển, cô mới quay người, ánh mắt lướt qua người vừa bước tới – ánh mắt ấy vừa bình đạm như mọi khi.

 

"Lần này chắc em sẽ nhờ Hạ Miên điều phối giúp, đến ngày mở màn, em sẽ đích thân đến dự."

 

Phong Vân William nheo mắt. Bước chân hắn chậm rãi tiến gần, ánh mắt thâm thúy như soi xét từng nhịp hô hấp của cô gái trước mặt.

 

"Lạ thật, bình thường em sẽ không để ai đụng đến những cây đàn này ngoài em. Mà nay dám… giao bảo vật cho người khác?" anh nghiêng đầu, một tay đút túi quần vest, một tay nâng nhẹ gọng kính bạc. "Không phải mọi lần, dù chỉ là khâu lau dây đàn cũng phải đích thân em làm?"

 

Giọng nói như có pha chút hoài nghi lẫn trêu đùa, rõ ràng là cố tình moi móc.

 

Tề Du không phản ứng ngay.

 

Cô xoay người, bước đến một hộp kính lớn ở trung tâm phòng – đôi giày kitten mũi nhọn phát ra tiếng cộp cộp đều đặn, thanh âm như nhịp metronome trong bản giao hưởng Mozart.

 

"Từ tuần sau em sẽ rất bận." ngón tay bấm nhẹ vào bảng điều khiển. Ngay lập tức, hệ thống bánh răng xoay chuyển, tấm kính chống đạn từ từ hạ xuống, để lộ một cây contrabass được khảm ngọc trai trắng mờ – một bên thân đàn khắc nổi hình cánh phượng hoàng đang giương cánh, chi tiết tinh xảo đến rợn người.

 

Phong Vân William cau mày, ánh mắt lướt nhanh qua thân đàn, rồi dừng lại trên gương mặt có chút mệt mỏi nhưng vẫn khí định thần nhàn của Tề Du.

 

“Tức là sẽ lại khiến người của Hilarus vắt chân lên cổ chạy vòng quanh vì ‘cái bận’ của em? Bận sao không hủy buổi trưng bày.”

 

“Em không thích.”

 

Ba chữ - một câu, thể hiện đầy đủ sự ngang ngược.

 

"Bận đến mức không thể sờ vào đàn? Hay là…" anh nheo mắt, miệng hơi nhếch lên, giọng nói kéo dài: "…hẹn hò?"

 


 

Một nụ cười nửa miệng đầy ám muội xuất hiện trên gương mặt anh, như thể cố tình tung đòn tâm lý vào đối phương.

 

Tề Du vẫn giữ tư thế cũ, nghiêng đầu nhìn Phong Vân William.

 

“Anh nghĩ em rảnh đến thế?”

 

Phong Vân William bật cười, không giấu giếm sự châm biếm dịu dàng:

 

“Em bận hơn ai trong nhà này?”

 

Tề Du khẽ cười. Không phải cười thành tiếng, mà chỉ khẽ cong khóe môi, môi đỏ thắm như cánh hoa bỉ ngạn giữa đêm, ánh mắt khi nhìn lại người anh họ cũng tràn đầy ẩn ý.

 

“Nhưng bận hơn, nếu so với thời gian bình quân của một sinh viên năm nhất.”

 

“Thứ có thể khiến em bỏ qua cả những cây đàn này…” Phong Vân William lại lần nữa kéo dài từ cuối. “Là tên có đôi mắt màu hổ phách?”

 

Tề Du cười nhạt, cúi đầu phủi nhẹ bụi không tồn tại trên thành đàn:

 

“Nếu có ai khiến em dẹp bỏ cây đàn yêu thích… thì chắc người đó cũng phải ‘quái vật’ ngang ngửa... ba em.”

 

Phong Vân William không đáp, chỉ thở dài một hơi, rồi đi về phía ghế sofa da gần cửa kính, ngồi xuống duỗi chân:

 

“Cũng đúng, người dám chạm vào contrabass của em, chắc chỉ có Mộc Ly Tâm, Tề Mặc và Tề Thiên Vũ, mà ngoài hai người kia ra thì Tề Mặc còn không thèm nghe nhạc.”

 

Tề Du xoay người, bước nhẹ đến gần thành kệ trống, lấy ra một chai trà hoa đưa đến trước mặt Phong Vân William.

 

“Anh cứ nói mãi, trà đắng dễ uống, nhưng lời cay độc thì khó nghe. Nhấp một ngụm rồi im lặng cho em nhờ.”

 

Phong Vân William cũng chẳng câu nệ, cầm lấy chai trà Tề Du đưa – uống một ngụm.

 

“À, tình hình em kiểm tra con chip từ thi thể của tên phản tặc kia thế nào.”

 

“Không có đầu mối.” Tề Du tháo găng tay. “Nó chỉ là những thông tin trùng lặp với con chip mà Tạ Cố Thương đã đưa đến thôi. Tên đó cũng chết rồi, không thể moi thêm thông tin gì.”

 

Không khí giữa hai người lặng đi, chỉ còn tiếng vang xa của hệ thống hút ẩm trong không gian.

 

“Tiểu thư, Hạ tiểu thư đã đến.”

 

Một giọng nam cung kính cất lên, tựa như một mũi tên bắn trúng màn vô thanh đang bao phủ, khiến tâm trí cả hai người đều khẽ động.

 

Tề Du quay mặt, ánh mắt hơi cong, giọng nói không gợn sóng:

 

“Hạ Miên đến rồi sao? Để chị ấy vào đi.”

 

Phong Vân William đứng cạnh, lông mày nhíu nhẹ rồi giãn ra. Đôi mắt nhạt như pha lê phương Tây liếc qua:

 

“Em gọi Hạ Miên đến à?”

 

“Đúng vậy.” Cô nghiêng đầu, liếc nhìn hắn với ánh nhìn thản nhiên mà lạnh lùng. “Em nói rồi, chị ấy sẽ phụ trách buổi trưng bày sắp tới.”

 

Lời nói của cô không nhanh không chậm, giọng điệu bình thản như nước chảy mây trôi, nhưng lại có lực khiến người khác không thể cãi lời. Phong Vân William nhìn cô một lát, rồi chẳng nói thêm gì nữa, ánh mắt chìm xuống, tựa như đã sớm quen với sự quyết đoán và tàn nhẫn ẩn trong vẻ ngoài nhu hoà của nàng.

 

Cửa lớn bị đẩy ra, tiếng gót giày chạm nền vang lên đều đặn, nhẹ nhàng mà vững chãi.

 

Hạ Miên bước vào, dáng người mảnh mai thanh tú, khuôn mặt lạnh nhạt như tuyết đầu mùa. Trên người vận áo sơ mi cách điệu cùng quần tây ống rộng, cổ tay lộ ra làn da trắng ngần, tỏa khí chất nhã nhặn mà cương nghị.

 

“Tiểu thư, Phong Vân William đại nhân.”

 

Cô cúi người thi lễ, ánh mắt khẽ liếc qua không gian rộng lớn đầy khí tức cổ xưa của phòng trưng bày.

 

“Chị vào đi.”

 

Tề Du khẽ gật đầu, đôi mi cong khẽ động như cánh bướm, giọng nói mềm mại vang lên khiến người nghe bất giác thu lại sắc bén trong ánh nhìn. Hạ Miên liền gật đầu, bước đến đứng ngay sau cô, dáng đi trầm ổn, không nhanh không chậm.

 

“Vậy anh đi trước.”

 

Phong Vân William đưa tay đút túi quần, liếc mắt nhìn hai nữ nhân trước mặt rồi rời đi.

 

Chỉ còn lại hai người.

 

Tề Du chắp tay sau lưng, ánh mắt trầm tĩnh đảo qua từng hàng đàn cổ đặt trong tủ kính sáng bóng, đáy mắt khẽ gợn một tầng sương mờ.

 

“Như tôi từng nói, sắp tới sẽ tổ chức trưng bày contrabass theo chu kỳ.”

 

Cô ngừng lại một chút, giọng nói như gió nhẹ lướt qua, nhưng lại mang theo trọng lượng khiến người khác không thể xem thường.

 

“Tôi từng dự định làm ở Chicago, nhưng nghĩ lại, vẫn nên chuyển về Boston. Nhà hát giao hưởng Boston – hãy làm ở đó.”

 

Hạ Miên nhẹ gật đầu, ánh mắt ánh lên tia sáng chuyên nghiệp.

 

“Tiểu thư có lưu ý nào đặc biệt không? Về bố cục không gian hay phong cách bày trí?”

 

Tề Du không vội trả lời, mà chậm rãi bước vài bước, tà áo dài mềm mại lướt qua mép kính lạnh lẽo, phản chiếu ánh sáng như sóng vỡ.

 

“Tôi tin chị sẽ biết cách làm chủ mọi thứ.”

 

Hạ Miên cúi đầu, khóe môi nhẹ cong, vừa là kính trọng, vừa mang theo sự đồng cảm từ tận đáy lòng. Đây không chỉ là một cuộc trưng bày nhạc cụ – mà là buổi dạ vũ cho những linh hồn cô độc biết thưởng thức thứ gọi là nghệ thuật.

 

Cô đảo mắt nhìn quanh căn phòng rộng lớn, lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến nơi Tề Du cất giữ bộ sưu tập contrabass – từng cây đàn như một chiến binh lặng thầm mang lịch sử, ký ức và cả máu tanh từ những năm tháng u tối.

 

Nhìn gần hơn, Hạ Miên nhanh mắt phát hiện.

 

Những cây đàn ở đây đều được khắc một ký hiệu hình bông tuyết được tạo ra từ hai chữ T-D.

 

“Cô định trưng bày toàn bộ sao?” Giọng Hạ Miên có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ được phong thái điềm đạm.

 

“Không.”

 

Tề Du nhẹ xoay người, ánh mắt dừng lại ở một cây contrabass mặt gỗ sơn trầm, cổ đàn được khảm hai viên ngọc hồng lựu màu lam quý hơn cả kim cương.

 

“Tổng cộng ở đây có sáu mươi tư cây… nhưng tôi chỉ chọn mười tám cây.”

 

Hạ Miên khẽ cười, giọng điệu thoáng trêu ghẹo:

 

“Mười tám… có phải bằng đúng số tuổi của tiểu thư không?”

2

 

Rồi như chợt nhận ra sự mạo muội, cô khẽ thu lại nụ cười.

 

Tề Du không giận, chỉ xoay đầu lại, khóe môi cong khẽ:

 

“Chị vẫn luôn là người hiểu tôi nhất.”

eyJpdiI6IjlyZ2IyK0hWTGV3NmtTTURLYjVuY1E9PSIsInZhbHVlIjoiZGVMWkIxNXZGNVwvNlI0amxiWWIwRitqUVhkZU9rSGowMFRJUDFpWjNLM3BMcjV3aCswWUlXYnFWOFUwdFZOT0lIRU1URkIxeWdoQnp4dTRIckNGcmZBPT0iLCJtYWMiOiI0MzQ5YWI4MTk1NjUyNzIyMTMxYWQ3OGMyNTEzZmNjZDlmZTMwNmQ5OGYyNjE5MzllZWIyZDAwMzU1MTZhZjQ0In0=
eyJpdiI6IjkxNzVjRmQ0SHhMZ3NcL21DQlZvMVRBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ijd4MEI1YnM0MU1BVEtnSFV5YTlkSlFJZE52VzczTzk4VkwxRitmYVBVbmFSaDhsUGwybnVnSUY1NkFFd2JmNnhWRFM2VDV6VDN5M0VBTU9VQkxPS0ZuRW8xSWVKK24rNkNxZThDV0U0cXVnSlZxMkFETHBORWx3Zmt1VGRGUkdFYlFYTzNvOXZGdThMZGNcLzd0Ylh5ZERpMHZ1TWhKeFpIcEVjSjAzK2syUmRPXC9XRldtcml6UnBpNVd3djlFb0pidG9QMU1WV0w1QTdFQlVkSDR0ekE1K1N2eExUWXMxUlQwb3RtZ0dzbklEUlZFNzIxdFNzTWpmcjlHQVFTUE0xODgrMDBQRXJlak9iT0pLYW82bCtBUk9icDJheFZvXC83bjhxOVlMVkJhTFR3SExBRGhvMjllemZ3cU9pRmh2TUNEMU5VWjdlb3Y4UnJUaGM5Ums1eFwvUkE9PSIsIm1hYyI6IjFhOWQxY2Y2NzEyYTU5YTkxMjdjZWRkNzc2Y2JlMzgwNjNiMzFhMmU1NjM4ZDVjNzMyN2NkNmM4NzYwOGY3NWUifQ==

 

Ads
';
Advertisement
x