Tối hôm đó, tại Washington.

 

Cốc — cốc — cốc.

 

Ba tiếng gõ cửa vang lên trong không gian tĩnh lặng như thể thăm dò từng nhịp thở trong phòng. Bên trong không có tiếng đáp lại ngay lập tức, chỉ là khoảng lặng kéo dài chừng mười mấy nhịp tim đập. Rồi, một thanh âm trầm thấp, có lực vang lên.

 

“Vào đi.”

 

Cạch.

 

Cánh cửa mở ra, tiếng bản lề kẽo kẹt như rạch một đường lên bầu không khí đã quá sức căng thẳng suốt hai ngày qua.

 

Lam Tịch Dao chậm rãi bước vào, hai tay nâng mâm bạc – trên đó là một tách trà Long Tỉnh hâm nóng cùng một khay bánh đậu tuyết cô tự tay làm. Ánh đèn bàn sắc vàng dịu hắt xuống gương mặt trắng ngần của cô, soi rõ từng đường nét dịu dàng mà cương quyết.

 

Trên chiếc ghế đơn phủ da đen kiểu cổ, Lam Tư ngồi nghiêng người, một tay vắt lên thành ghế, tay kia kẹp lấy điếu xì gà Cuba, lửa đỏ vẫn âm ỉ cháy. Ông đã ngoài năm mươi, sống lưng vẫn thẳng tắp, dáng ngồi vững chãi như núi. Đôi mắt sâu thẳm dưới hàng chân mày rậm hơi nheo lại, nhìn thoáng qua con gái, rồi dời ánh mắt, không nói gì.

 

Không khí trong phòng đặc quánh một sự lặng im không tên. Đến cả tiếng gió rít ngoài song cửa cũng hóa thành nền âm trầm mặc cho đoạn hội ngộ giữa hai cha con có quá nhiều điều chưa nói.

 

Lam Tịch Dao không nói gì, chỉ lặng lẽ bước đến, đặt mâm trà bánh xuống bàn gỗ mun, rồi kéo ghế ngồi đối diện ông. Khoảng cách giữa hai người không xa,
nhưng cũng không gần. Không đủ gần để nắm tay, cũng không đủ xa để quay lưng.

 

“…Ba.” giọng cô nhẹ như làn hơi thoát ra trong khoảnh khắc trời chớm đông, “Chuyện đi Haiti, con–”

 

“Không cần nói nữa.” Lam Tư cắt ngang, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào vầng lửa nhỏ trên tay, thanh âm không cao, nhưng lại mang theo một lực đạo khiến lòng người chấn động.

 

Lam Tịch Dao mím môi, ánh mắt khẽ cụp. Cô cố gắng giữ cho hơi thở mình đều đặn, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo sự cầu thị chân thành:

 

“Ba, con thật sự có thể bảo vệ tốt bản thân. Nếu ba thấy không yên tâm, thì có thể để hai hay ba người đi cùng con cũng được. Con không bốc đồng, cũng không coi nhẹ mạng sống của mình.”

 

Một lát sau, Lam Tư mới lên tiếng. Ông đặt điếu xì gà vào gạt tàn, những ngón tay mang theo lớp da già dặn từng nắm giữ quyền lực đen bạc bao năm nay đan lại đặt lên đùi.

 

“Tịch Dao.”

 

Lam Tịch Dao cụp mắt. Cô đã quen nghe giọng ba trầm, nhưng mỗi lần ông gọi thẳng tên mình như thế – luôn mang theo áp lực vừa nặng nề, vừa dịu dàng đến đau lòng.

 

“Con nghe thưa ba.”

 

Ánh mắt ông chậm rãi chuyển qua nhìn con gái mình. Ánh mắt ấy, đã từng sắc bén khiến giới thương thương run sợ, đã từng thản nhiên nhìn máu chảy đầu rơi… nay lại dịu dàng mà nhìn con gái.

 

“Con là tâm can của ba, là đứa nhỏ mà ba từng không dám bồng quá lâu vì sợ tay mình làm con bẩn. Từ nhỏ đến lớn, con sống trong tường thành do ba mẹ và hai anh con dựng nên. Con muốn đi ra ngoài… ba không ngăn được.”

 


 

Lam Tịch Dao ngước mắt, đôi đồng tử nâu như đáy hồ cuối thu.

 

“Nhưng con phải hiểu, mỗi lần con bước ra khỏi vùng an toàn – không chỉ là mạng sống của con, mà còn là trái tim của người ở lại bị xé ra từng mảnh.”

1

 

“Dù vậy...” ông dừng lại một thoáng, giọng trầm xuống “…nếu đã quyết, thì đi.”

 

Một tiếng "đi" ấy không nặng nề như mệnh lệnh, không nhẹ như đồng tình, mà là một dạng chấp nhận bất lực – chấp nhận rằng con gái của mình... đã lớn.

 

Ông quay đầu nhìn ra cửa sổ, nơi bóng cây ngoài vườn in xuống nền đất ẩm ướt, như từng vết cào âm thầm trên ngực.

 

“Nhưng sau khi về, không được giấu bất cứ vết thương nào khỏi ba. Dù là một vết trầy nhỏ cũng không được.”

 

Câu nói ấy, không phải là mệnh lệnh, mà là lời dặn dò. Không phải lời đe dọa, mà là lo lắng giấu trong uy nghiêm. Ông chưa từng ngăn cô bay cao, nhưng lại sợ đến chết rằng một ngày nào đó, đôi cánh trắng muốt kia sẽ đẫm máu mà ông chẳng hay biết.

 

Lam Tịch Dao mím môi, đôi mắt vốn sáng long lanh lúc này chợt ươn ướt, sóng gió nơi đáy mắt lay động như thủy triều. Cô gật đầu, nhẹ đến mức gần như không nghe thấy, nhưng đủ để một người làm ba cảm nhận được.

 

“Vâng, con hứa.”

 

Ánh mắt Lam Tư cuối cùng cũng dịu xuống, hắn dụi tắt điếu xì gà vào gạt tàn, ngước lên nhìn con gái – không còn là ánh nhìn của một lão đại bạo tàn, mà là ánh nhìn của một người ba có thể vì con gái mà giết cả thiên hạ, nhưng lại chẳng thể ngăn được bước chân của cô khi cô muốn trưởng thành.

 

***

 

Sáng thứ hai, học viện Y khoa Đại học Washington chìm trong làn sương mỏng manh của mùa thu sớm, những tia nắng đầu ngày còn chưa kịp xuyên qua tầng mây trắng đục.

 

Khu thí nghiệm số 3 – nơi tổ chức buổi kiểm duyệt thiết bị y tế thường niên – đang rộn ràng một cách lặng lẽ. Mùi khử trùng trộn lẫn mùi café từ tay áo sinh viên chạy vội qua hành lang, thoáng vương lại trong không khí như dư vị của hồi hộp.

 

Hôm nay là ngày quyết định.

 

Mười gương mặt được lựa chọn, mười bài thuyết trình sống còn – mỗi người đều tựa như mũi tên căng dây, chỉ đợi được bắn đi trước mặt các giáo sư danh tiếng nhất ngành.

 

Trước đó vài hôm, danh sách đã niêm yết rõ ràng: Lam Tịch Dao – xếp thứ năm. Nhưng sáng nay, bảng thứ tự bất ngờ thay đổi. Cái tên "Lam Tịch Dao" – nổi bật giữa nền trắng, được đẩy lên vị trí đầu tiên.

 

Điều đó khiến hành lang phía sau khu kiểm duyệt – vốn nên thanh u bình tĩnh, thoáng chốc trở thành chiến trường ngấm ngầm. Không tiếng gươm đao, nhưng từng lời nói đều là lưỡi dao cắm thẳng vào lòng người.

 

Lam Tịch Dao đứng đó, lặng lẽ như một nhành mai giữa trời sương. Trên người cô là áo blouse trắng ôm gọn lấy vóc dáng thanh tú, ngón tay thon dài buông lơi cạnh thân váy đơn sắc, chẳng chút căng thẳng, duy chỉ có ánh mắt là lạnh đi vài phần, sắc bén đến mức tựa hồ có thể xuyên thủng người đối diện.

 

Đứng trước mặt cô là một nam sinh và một nữ sinh, hai người đều là sinh viên cùng khoa Y và cũng tham gia buổi kiểm duyệt hôm nay. Nữ sinh tên An Nhã, ngày thường vốn không ưa Tịch Dao vì sự nổi bật xuất chúng của cô, nay nhân dịp này lại càng muốn tìm cách làm cô khó xử. Nam sinh kia tên Chu Tử Kiệt, ngày thường ái mộ Tịch Dao nhưng cầu mà không được, liền trở mặt nói lời khích bác.

 

An Nhã khoanh tay trước ngực, giọng điệu đầy mỉa mai, từng lời thốt ra đều ẩn chứa gai độc:

 

“Lam Tịch Dao, cô tưởng được mấy giáo sư khen ngợi vài câu thì mình thật sự là thiên chi kiêu nữ sao? Hạng người giả thanh cao như cô, nói không chừng kết quả nghiên cứu lần trước cũng là dựa vào quan hệ mà lấy được, chứ ai biết thật giả thế nào!”

 

Chu Tử Kiệt bên cạnh cũng lập tức phụ họa, giọng nói nửa thật nửa đùa, nhưng sự khinh thường trong đáy mắt lại không thể che giấu được:

 

“Đúng vậy, mọi người đều biết rõ cô ta là đại tiểu thư nhà giàu, cái danh thiên tài này, có khi cũng là dùng tiền mà mua về ấy chứ.”

 

“Rõ ràng cô xếp thứ tự số năm, bỗng nhiên lại được ưu ái thuyết trình đầu tiên. Nếu không phải nhờ mối quan hệ thì nhờ gì?”

 

Mọi người xung quanh đi qua cũng dừng lại – hóng chuyện. Thật ra, câu chuyện này vốn bình thường, chỉ là có người ác ý muốn làm lớn chuyện thôi.

 

Lam Tịch Dao nhẹ cong môi, thần thái điềm nhiên không một gợn sóng, giọng nói ôn nhu trong trẻo nhưng từng chữ như dao nhọn khắc sâu vào tim người:

 

“Tôi có thế nào, tự bản thân tôi rõ nhất. Các người có thời gian rảnh để bàn luận chuyện của tôi, chi bằng đem nó đi tự mình cố gắng, không chừng còn có thể tiến xa thêm vài bước.”

 

Lam Tịch Dao đánh mắt nhìn An Nhã.

 

“Hơn nữa, nếu tôi thật sự dựa vào gia thế, các người còn cơ hội để mà đứng đây nói chuyện với tôi?”

 

Lời vừa dứt, sắc mặt An Nhã lập tức trở nên xấu xí vô cùng, cô ta hậm hực cắn môi, tức giận đến mức đỏ cả mặt:

 

“Cô...!”

 

Đúng lúc này, một giọng nữ trầm, lạnh như tuyết phủ sơn đầu giữa mùa Đông rét mướt, cắt ngang câu nói đầy vẻ khoa trương của An Nhã.

eyJpdiI6IlVoVEkwNE0zNlwvUU5UU1huNG55MG13PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjRKaVVEVUhraFgrUEEzcEFTRzQ0ZGJyMmNXeWJxTXVDUkNoRUNvRXJuVnplb3VCWVVUdkZSeHBQczdFeDdvcTh5eEVNSm82bTVlTVFvRWpcL0pEd3kzQT09IiwibWFjIjoiMmUzZDYxYzQyNDQ0OTA0OTEyNzM0NzhkYzhkNWZkMDJhY2ViMGVjN2FjOTYzNjFiMGExMTM2ODY1MThmODIwYyJ9
eyJpdiI6InlvTHM5aFd2dUl5Q2x4Zm9NWnA1WkE9PSIsInZhbHVlIjoiTFdISk5mZGFxdTRvNXQwOXNHNVVBY1ZzcTZqdzJ4ZERESlJkV1kyeWd6UldsU0FjWllSR2FTNG9rZTh5bldMREY0eVpRUTJnWCt6YzV3R3pncVBKQllRc1JrblNtQVBCemFPRGtGMlJVTjA9IiwibWFjIjoiMjg5NDk2NTg3YTU5NmIzZmU0N2Y0OGVkZGI5ZTViNzEyYzYyNDg2MzRmMWMyOTcwNzM3YTE2OTc1YTFhNjM4ZCJ9

 

Ads
';
Advertisement
x