Toàn bộ đám sinh viên đang tụ tập trong khuôn viên trường lập tức quay đầu nhìn lại. Từ lối vào phía Đông, giữa ánh hoàng hôn vàng nhạt hắt nghiêng qua rặng phong đỏ, một bóng người đang thong thả tiến đến. Từng bước chân chậm rãi, vững chãi như có thể nghiền nát mọi khinh bạc thế gian.

 

Bộ âu phục được may đo ôm sát từng đường cong của thân thể, sắc đen tuyền vừa lạnh lẽo vừa kiêu kỳ. Áo sơ mi lụa màu bạc tro được cài khuy chỉnh tề, cổ áo sắc sảo phối cùng cà vạt thanh mảnh màu đen, tạo nên khí thế dứt khoát của một người sinh ra để ra lệnh, không phải tuân phục.

 

Chiếc blazer ôm gọn bờ vai thon, dài đến eo, cắt may kiểu Anh quốc, tôn vinh sự sắc bén trong từng cử động. Quần da cạp cao đen bóng ôm trọn đôi chân thon dài, mỗi bước đi như xé gió, bước chân vừa dứt khoát lại phảng phất chút phong tình cao ngạo không thể xâm phạm. Gót giày cao vuông, mũi nhọn, mỗi nhịp bước nhẹ nhàng nhưng vững vàng, như thể thế gian này chẳng có điều gì đủ sức khiến cô chao đảo.

 

Làn tóc dài buông xõa tự nhiên, óng ả như suối lụa, khiến cô vừa như thiên sứ giáng trần, vừa như yêu nữ đoạt mệnh. Một tay cô nắm lấy quai túi xách da cá sấu màu than chì, tay còn lại đút hờ vào túi quần, động tác vừa phóng khoáng vừa mang khí phách ẩn nhẫn.

 

Khí chất của cô không phải là thứ người ta có thể bắt chước – đó là sự tổng hòa của kiêu bạc trời sinh, trầm mặc khó gần, và sự u uất mà quyền lực cùng máu tanh chồng chất mang lại.

 

Đôi mắt xanh đen sâu thẳm của Tề Du đảo qua một lượt, nhanh chóng nhận rõ tình thế trước mặt. Từng đường nét trên gương mặt cô lạnh lẽo như tượng điêu khắc, khóe môi cong lên nhàn nhạt – khinh miệt đến tuyệt đối.

 

Tề Du vừa bước tới gần, chưa đợi bất cứ ai mở lời, cánh tay nhỏ bé trắng trẻo đã vung lên một cách dứt khoát–

 

Chát!

 

Một tiếng vang giòn tan vang lên giữa sân trường. Chu Tử Kiệt bị tát lệch cả gương mặt, loạng choạng ngã xuống đất. Trước ánh mắt hoảng loạn của cậu ta, Tề Du đã xoay người, động tác linh hoạt như gió vờn kiếm.

 

Vụt.

 

Cú đá quét ngang không báo trước. An Nhã còn chưa kịp gào lên phản đối, đã bị quét ngã bên cạnh Chu Tử Kiệt. Hai người nằm lăn lóc giữa sân như hai kẻ hề lỡ vai, không còn chút kiêu ngạo nào.

 

Toàn bộ quá trình diễn ra chưa tới ba giây.

 

Gọn.

 

Rõ.

 

Không lưu tình.

 

Tề Du phẩy tay, thu lại tư thế đứng thẳng. Gió nhẹ thổi qua viền áo, nhưng khí thế từ người cô như gió lốc áp sát từng lồng ngực có mặt tại hiện trường.

 

Lam Tịch Dao hơi cau mày, bước đến gần, giọng mang theo ba phần lo lắng, bảy phần sủng nịnh:

 

“Bé Du, em bình tĩnh nào.”

 

Tề Du quay đầu lại, đôi mắt lạnh như gương đọng sương sớm, nhưng khi nhìn thấy Lam Tịch Dao, nét lạnh nhạt kia vơi đi chút ít, chỉ còn lại sự kiên quyết khó lay chuyển.

 

“Em đang rất bình tĩnh.”

 

Cô ngẩng đầu. Dáng đứng thản nhiên như sơn, môi khẽ mím lại thành một đường cong lạnh:

"Chị gái của tôi có thể dùng lời để nói chuyện, nhưng tôi thì thích dùng tay để nói chuyện."

 

Lời cô nói không lớn, nhưng từng chữ như hàn băng thấm vào tận xương tủy, khiến cả hai người nằm trên đất nghe mà không khỏi rùng mình run rẩy.

 

Dứt lời, ánh mắt cô quét ngang một lượt những sinh viên tò mò xung quanh, thanh âm trầm thấp nhưng khí thế áp bức bức người:

 

"Đừng tưởng rằng chị tôi không thích gây chuyện thì các người có thể tùy tiện làm chị ấy khó xử. Người nào muốn tiếp tục, cứ việc tìm tôi mà nói chuyện."

4

 

Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lập tức cúi đầu, không ai dám hé răng nửa lời.

 

Không ai lên tiếng.

 

Có người nuốt nước bọt, có người len lén lùi bước.

 

Không khí xung quanh nhanh chóng chìm vào một mảnh im lặng đáng sợ.

 

Lam Tịch Dao chỉ biết thở dài một tiếng, như thở ra cả tháng trời chồng chất lo âu. Cô bước tới, đưa tay nhẹ nhàng xoa lưng em gái một cái rồi khẽ kéo đi:

 

“Đi thôi.”

 

Tề Du tùy ý để cô kéo đi.

 

Ngay khi cả hai vừa rẽ qua góc hành lang, một thân ảnh nhỏ nhắn lập tức chạy lại. Tiếng giày bệt va nhẹ trên nền sàn, khẩn trương rõ rệt.

 

Lạc Uyên.

 

Cô gái nhỏ vận áo blouse trắng, khuôn mặt thanh tú giấu sau gọng kính bạc, ánh mắt hiện rõ vẻ cấp bách lẫn hoài nghi. Hàng mày khẽ nhíu lại, khi ánh nhìn chạm vào bàn tay đang nắm chặt giữa Lam Tịch Dao và một nữ nhân xa lạ.

 

Giọng nói trong trẻo mang theo mấy phần dè dặt:

 

“Tịch Dao… Người này là…?”

 

Lam Tịch Dao nghiêng đầu, ánh mắt cong cong như cánh hoa đào cuối xuân, khẽ siết tay Tề Du một chút, thanh âm êm đềm vang lên:

 

“Người tớ từng kể với cậu…, em gái của tớ.”

 

Trong khoảnh khắc ấy, Tề Du dời mắt. Cô quay đầu, động tác nhẹ nhàng nhưng mang theo cảm giác áp chế vô hình, như thể mọi người xung quanh đều bị hút vào một hố sâu tĩnh lặng, lạnh giá và u mê.

 

Đôi mắt cô trầm mặc như đá lưu ly bị phong ấn trong lớp băng ngàn năm – khẽ lướt qua Lạc Uyên. Một cái gật đầu, không nhanh, không chậm, không vồn vã cũng chẳng lãnh đạm. Nhưng vừa đủ khiến tim người đối diện lệch một nhịp.

 

Cô nhìn Tề Du, nhìn thật kỹ. Gương mặt ấy không thể gọi là “xinh xắn” theo kiểu thông thường. Đó là một vẻ đẹp mang khí chất băng lãnh, cao quý đến mức người khác không dám lại gần. Khác với nét đẹp sắc sảo nữ tính của Lam Tịch Dao, Tề Du có sự mềm mại của phương Đông và sắc lạnh của phương Tây – cuốn hút vô cùng.

 

Kiêu ngạo.

 

Trầm tĩnh.

 

Đó là loại khí chất có thể nghiền nát tự tôn của người khác chỉ bằng một cái liếc mắt. Đẹp đến mức khiến người đối diện bị ép phải thu nhỏ bản thân, bị bức bách phải thừa nhận: cô sinh ra là để được tôn kính.

 

Lạc Uyên khựng lại, dường như bị cuốn vào không gian băng lãnh ấy. Cô giơ tay đưa lên miệng, lẩm bẩm: “Đẹp…”

 

Trong lòng cô, bỗng vang lên một ý nghĩ…

 

Giá trị nhan sắc của những người quanh Lam Tịch Dao… quả nhiên không thể tầm thường. Hoặc cũng có thể... người như Tịch Dao, trời sinh đã phải đứng giữa những người như thế.

 

Mà nếu Lạc Uyên nghe không nhầm, cô gái này gọi Tịch Dao là "chị"… Một tiếng "chị" ấy nhẹ như gió, nhưng trong không khí giữa hai người lại ẩn chứa vô số tầng lớp cảm xúc: bảo vệ, thấu hiểu, và cả cưng chiều.

 

“Hả?” Lam Tịch Dao quay sang, nhướng mày. Giọng nói nhàn nhạt, nhưng ánh mắt mang theo tia tò mò tinh tế.

 

Lạc Uyên thoáng giật mình, như bị kéo khỏi một giấc mộng u mê, cô bối rối đáp.

 

“Hả…?”

 

“Cậu vừa nói gì?”

 

Lạc Uyên khẽ lắc đầu, gượng cười:

 

“Hả…? Không, không có gì đâu… Tớ… không nói gì cả.”

 

Tề Du lúc này đưa cổ tay lên, cổ áo khoác đen khẽ trượt xuống, lộ ra làn da trắng xanh không tì vết, giọng nàng thấp và trong như tiếng chuông bạc:

 

“Sắp đến chín giờ rồi, phải không chị?”

 

Lam Tịch Dao lập tức kiểm tra đồng hồ. Ánh mắt vừa thoáng nhìn đã hơi biến sắc.

 

“A… Phải rồi, kiểm duyệt bắt đầu lúc chín giờ. Chúng ta đi thôi!”

 

Phòng hội nghị tầng 7, ánh đèn huỳnh quang rọi xuống những dãy ghế xếp tầng hình cánh cung. Trên màn hình lớn là thiết bị sinh học Biocell-X, sản phẩm mũi nhọn cho thế hệ y học tái tạo mới.

 

Buổi thuyết trình bắt đầu.

 

Giọng của Lam Tịch Dao vững vàng, từng con chữ chuẩn xác như rót vào tai người nghe. Khi đến phần kiểm chứng sinh học, Tề Du được xét nghiệm sức khoẻ tại chỗ và quả thật nhóm máu phản ứng với Biocell-X là Rh‑null – nhóm máu vàng nổi tiếng trong giới y khoa và thế giới bởi độ hiếm của nó.

 

Cả hội trường bỗng im phăng phắc.

 

Mọi con mắt đều dán vào bảng phân tích máu hiện rõ trên màn hình, con số chứng thực mang tính đột phá.

 

Rh-null.

 

Dòng máu vàng của thế giới.

 

Giáo sư Dawson gật đầu liên tục, khóe miệng không kìm được mà cong lên – lộ rõ sự tán thưởng. Học trò của ông, Lam Tịch Dao, quả nhiên không khiến ông thất vọng.

eyJpdiI6IlwvbjBoUzZydEM3bEFMQXgzKzlHdU13PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlNWZWdGaWhReWV5eTg2NkFJSzBtRFg0S08yWmNkQ2NReHBhQ3MyaVpYdmVJNWRhTitINk1pK1lwR0tmSlJ1alliNWh5M3BUc1ltTndiN1FYQjRoUUp3PT0iLCJtYWMiOiIyNzc1ZjA2OTUxZjIyNjlhODkwZmZiYmNkZjFhMzBhMTVmYzEwOWE0OGQ0MmIyZWYzZjIxMDg5MDlkOGZiYWI5In0=
eyJpdiI6ImFCXC9sSDZ5ZzlPdHI2WGRWWXhzbHFRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlFvQ0pJNXk1eGIxZGFGd0VpbjV1MTgyMnVtNElYZnRpdGh4YnRRVWMwbkpZZDlwZWVlWVFPUEZRM0RIVmFaOWxaVW50M2V3UlpBMkcweXRUUnJuenlXM0c3VW5zemU5VXF2dlBrN2ZDNVVQRDhvakc4VnU1bGdCTTFEZW40dUhTNm56ZTdXdzhrM3dxeEhIS250cE41aVpneEZXbGxKWHNvTDN5QTRBYUxzST0iLCJtYWMiOiIzNWE2ZWE1NTFkZTZjZThlODNkMDZmMGViYWMyNjk4NTk1YTViNGY3YjQxNjI0ZmE2NTM2OTVmY2Y5YTc3MDlhIn0=

 

Ads
';
Advertisement
x